
TRANG NHÀ HỘI VIÊN
Riêng Một Góc Vườn-Xướng Họa Đường Thi
Họa Thơ: Buổi Chiều Nơi Đất Trích
Thu Palm Beach Thu Nào Ta Yêu Nhau
ALBUMN THU
(TÁC PHẨM THU CỦA CÁC HỘI VIÊN VNTD)
Chao nghiêng gió lượn chiều thu
Tương tư khúc, gót phiêu du xứ người
Vàng bay chiếc lá nhẹ rơi
Bởi chưng nạn nước cuộc đời trót vay
Bên trời chiếc lá thu phai
Chiếc rơi về cội chiếc ngoài ải xa
Trải bao sương sớm chiều tà
Cớ chi lệ ướt nhạt nhòa phấn son ?
Thu về lòng héo dạ hon
Tin người biền biệt sắt son mãi chờ
Người ơi có thấu tình thơ
Câu thương câu nhớ ước mơ lòng còn
Đêm qua vằng vặc trời trong
Dáng xưa sương khói sao lòng ngẩn ngơ ?
Sương thu lạnh, gió hững hờ
Thu ơi có thấu đợi chờ nhớ nhung
Dù cho nhân thế lạnh lùng
Lưng trời tiếng vạc đêm trường canh thâu
Dù cho nước chảy qua cầu
Tơi bời giọt nhớ hồn đau canh dài ...
Tuấn Đình
Thu 2015
Tháng mười mà tiết đông sang
Tôi ngồi đếm lá thu vàng mình riêng
Lá rơi lên ngọn cỏ phiền
Để tôi khắc khoải hồn nghiêng giữa trời
Thu buồn mây cũng buồn hơi
Lững lơ bước lạc dặm đời tha phương
Quê thương hương nhớ khôn lường
Đêm rưng mắt lệ chuyện thường canh thâu
Bóng xưa sương khói giang đầu
Xa xa ngõ rẻ bước sầu thu đi
Bâng khuâng giọt nắng còn gì?
Còn cơn gió lạnh thầm thì nỗi đau!
Nẽo về cây lá gầy hao
Cây rung lá rụng lao xao cũng nhiều
Tôi đi quạnh quẻ đường chiều
Nghĩa trang gần đó tiêu điều lặng yên
Nam Thảo
Bước Sầu Thu Đi... Tiếp Nối.
Tôi nhìn chiếc lá vàng chao,
Hoang man chợt đến lúc nào không hay,
Mấy thu phiêu bạt đó đây,
Bụi thời gian bám dạn dày phong sương.
Đời hoang qua những chặng đường,
Dừng chân quán trọ đêm sương trăng mờ,
Thi nhân cầm bút đề thơ,
Còn tôi mài kiếm đợi chờ hồi hương.
Nhìn xa khói sóng đại dương,
Ở bên kia ấy người thương vẫn chờ?
Đời tôi nuôi một giấc mơ,
Mong ngày tương ngộ đợi giờ đổi thay.
Bưóc Sầu thu ghé qua đây,
Thu Đi bỏ lại tháng ngày tôi mang.
Th Anh.
Thu 2015
Bước Sầu Thu Đi 3
Thu về lá úa vàng ui,
Ngoài kia nắng héo làm tui nhớ nhà.
Nhiều năm làm lữ khách xa,
Bận rộn nhiều thứ làm ta quên đời.
Hôm nay thu đến trên trời,
Nhớ non, nhớ nước, nhớ người năm xưa.
Năm tháng dù đã thoi đưa,
Lòng người viễn xứ, vẫn chưa hết buồn.
Bốn mươi năm lẻ lệ tuôn,
Nuốt vào trong bụng như nguồn suối kia.
Ước mơ một sớm trở dìa*,
Quê hương tươi sáng lũ kia tàn đời.
Mong Trời Phật chốn cao vời,
Cứu giúp giải thoát cho người Việt nam.
QThai
*dìa=về, người miền Tây quê thường hay dùng, và cả
người Ninh Hoà nữa.
Thu 2015
Thấp thoáng vườn sau cảnh úa tàn,
Gió heo may thổi báo thu sang.
Trong nhà phảng phất còn hoa thắm,
Trước ngõ mênh mông mãi lá vàng.
Níu lại mùa xuân từng đượm sắc,
Quên đi lịch sử đã qua trang.
Sau cơn quốc nạn đời như thế,
Vận nước xoay vần ôm trái ngang...
Hai lúa NJ
Thu 2015
Họa 1:
MÊNH MÔNG CẢNH CŨ ĐÃ PHAI TÀN
(Hoạ thơ Hai Lúa NJ Nguyễn Hoàng Linh)
Mênh mông cảnh cũ đã phai tàn
Lá rụng rơi buồn vọng tiếng sang
Réo rắt cung đàn khuya sắc đỏ
Miên man điệu nhạc tối màu vàng
Mưa đi rệu rã bìa còn chữ
Gió đến tơi bời sách rách trang
Héo hắt ân tình xưa đã mất
Thương đời lữ thứ tiễn sang ngang
Trần minh Hiền
Orlando ngày 28 tháng 10 năm 2015, 2:30pm EST
Họa 2:
Thu tàn ngõ trước
Họa thơ Hai Lúa
Xác xơ ngõ trước cảnh thu tàn
Tiếng quạ kêu chiều buồn vọng sang.
Gió bạt hàng phong màu ối đỏ
Chiều nghiêng tán oak nắng hoe vàng.
Ngày nhàn nhạc cũ nghe liên khúc
Nhà vắng thơ xưa giở mỗi trang.
Bốn chục năm trời qua lặng lẽ
Sông đời không một chuyến đò ngang.
Vinh Hồ
28/10/15
Họa 3:
Nỗi Sầu Vong Quốc
Họa thơ VH NHLinh
Thâu canh trằn trọc đến đêm tàn
Ló dạng vầng dương ngày mới sang
Trước ngõ sân đầy hoa héo úa
Sau nhà vườn ngập lá hươm vàng
Nhà tan, mắt lệ lìa xa xứ
Nước mất, sử xanh thay đổi trang
Tuổi xế chiều mong về cố quốc
Quê hương hết lũ ngợm ngang ngang.*
Sông Hồ
*Ngang ngang: thô kệch, quê mùa
Họa 4 :
Mộng Chưa tàn
Bốn mươi năm mộng vẫn chưa tàn,
Cho dẫu bao mùa thu đã sang.
Mẹ đứng trông xa đầu bạc trắng,
Con ngồi ngóng đến lá thu vàng.
Nhà xưa Mẹ nhớ đừng buông ngõ,
Lịch sử con còn chửa bỏ trang.
Phố cũ ra đi vì chữ hận,
Thứ lỗi mẹ ơi tánh con ngang.
TH.
ANH
Thu F.L. 2015
Họa 5:
SỐNG THANH CAO
Ai bảo rằng ta thôi đã tàn
Chỉ vì cảnh ngộ chẳng cao sang
Đừng nhìn ngoài mặt đời phiêu bạt
Hãy thấy bên trong chí vững vàng
Tuổi trẻ hiến thân đền nợ nước
Thân già cầm bút thảo đầy trang
Tình người đen bạc bao gian trá
Vẫn sống thanh cao giữa dọc ngang
NLP, Houston ngày 29/10/15
Họa 6:
THU HẬN
Lịm chết lòng đau lửa rụi tàn,
Bên song bốn hướng ngắm thu sang.
Nhìn Tây gió cuốn vờn mây xám,
Ngó Bắc mưa rơi vũ lá vàng.
Nắng Hạ mờ trôi sâu dĩ vãng,
Hơi Thu rạng tỏa kín thôn trang.
Thu đi thu đến ôm thương nhớ,
Một cõi riêng tây hận trái ngang.
LDPP
Họa 7:
GIÓ GIAO MÙA
(Họa thơ Nguyễn Hoàng Linh)
Giao mùa thu lạnh hoa dần tàn
Gió cuốn heo may đông chớm sang
Nắng chiếu hoa phơi phai sắc thắm
Mưa nghiêng hạt nặng ráng hoe vàng
Du dương khúc hát sầu đòi đoạn
Réo rắt vần thơ chép mỗi trang
Quốc nạn quê người tim héo hắt
Thu tàn lữ thứ mong đò ngang
Tuấn Đình
họa 8
Bốn Mùa
Đông lại về đây thu sắp tàn,
Và thêm lần nữa mùa xuân sang.
Bao năm cày xới thân tàn úa,
Nhiều tháng nghĩ suy dạ héo vàng.
Tứ cố vô thân nơi đất khách,
Bốn bề cô quạnh chốn nông trang.
Một ngày kia trở về quê cũ,
Ta được tưng bừng bước dọc ngang.
QThai
Lá đổ muôn chiều thu đến đây
Cho ta không mỏi giấc mơ nầy
Thuyền xưa bến cũ ngày sum họp
Cỏi mộng phiêu bồng ta với mây
NT London
Bài xướng:
THU CẢM
Thu về lá úa rụng đầy sân
Đất khách thu qua đã mấy lần!
Khắc khoải đường xưa chân ảo mộng
Ngậm ngùi lối cũ bước phù vân
Âm thầm bến nước buồn đôi chữ
Lặng lẽ trăng sao nhớ mấy vần
Lữ thứ heo may niềm lẽ bóng
Bơ vơ thạch thảo nỗi sầu dâng
Nam Thảo
Bài họa 1:
NGÀY MAI QUANG PHỤC
Kính họa Thơ NT Nam Thảo.
Bao mùa lá rụng trải vàng sân,
Quê mẹ đao binh hận mấy lần.
Sĩ khí trời Nam: chim mỏi cánh,
Tinh hoa đất Bắc: chốn phù vân!
Quốc thù thanh sử ghi ngàn nét,
Nợ nước chinh nhân đáp mấy vần.
Vững chí bền gan cho đại cuộc,
Mặc sầu lữ thứ buốt lòng dâng.
UYÊN THÚY LÂM
Thu 2015
Bài họa 2:
Thu nhớ
Họa thơ NT Nam Thảo
Từng chiếc lá vàng gieo xuống sân
Nằm nghe Thu đến đã bao lần?
Hàng hàng nhạn trắng bay đầu núi
Lớp lớp sương mờ khuất nẻo vân.
Lộp độp mưa ngâu chờ mấy bận
Hắt hiu gió chướng thảo đôi vần.
Trường giang điệp điệp không tăm cá
Nỗi nhớ trùng trùng ngập khói dâng.
Vinh Hồ
29/10/15
Bài họa 3:
NGHE GIÓ THU VỀ THỔI KHẮP SÂN
(Hoạ thơ NT Nam Thảo)
Nghe gió thu về thổi khắp sân
Buồn nghe ray rứt đến đôi lần
Bâng khuâng cảnh cũ nơi quan tái
Bối rối ngày nay chốn mộng vân
Chán ngán lãng quên từ có điệu
Lao xao luyến nhớ chữ nên vần
Miên man ngày tháng dòng sông chảy
Lạc lõng u hoài gió bão dâng
Trần minh Hiền Orlando ngày 29 tháng 10 năm 2015
Bài họa 4:
Tình Thu
Một chiếc ngô đồng lạc góc sân
Hỏi tình thu khóc đã bao lần
Khói lam phủ nhạt chiều yên vũ
Mây tím giăng mờ giải lụa vân
Rượu chán vài chung say túy lúy
Thơ nhàm nửa đoạn chết không vần
Này em uống hết sầu thiên cổ
Sông cạn mưa về con nước dâng
Ta
Thu 2015
Bài họa 5:
NỖI LÒNG CHINH PHỤ
Mỗi giọt mưa Thu rơi xuống sân,
Sầu thương lệ ứa biết bao lần ! .
Người đi biên aỉ thành sương khói,
Kẻ đợi khuê phòng biến thạch vân .
Cậy gió đưa duyên tìm mấy bận,
Nhờ sông hóa vận nhắn đôi vần .
Mà sao tình vẫn như đêm vắng,
Gió lạnh sầu Đông tựa nước dâng !
Ngô Đồng.
Bài họa 6:
GIÁ LẠNH CHIỀU THU
( Họa thơ TH Nam Thảo )
Giá lạnh chiều thu đầy góc sân
Vàng bay lá rụng trút bao lần
Bên thành rực rỡ hoa muôn sắc
Cuối nẻo mơ màng bức cẩm vân
Gió cuốn trăng sao sầu vạn ý
Thu về hận tủi oán đôi vần
Giang sơn gấm vóc bờ vong quốc
Bạn hỡi ! Quê nhà cần hiến dâng
Tuấn Đình
Bài họa 7:
Tình Thu
Lóng lánh sương thu đọng ướt sân,
Gọi hồn dễ cảm biết bao lần.
Trời thu xào xạc mây vần vũ,
Hồ nước xôn xao sóng lụa vân.
Cầm bút hoang mang tìm chữ nghĩa,
Nhả thơ xao xuyến kết đôi vần.
Biết rằng thu đến thi nhân khổ,
Khó tránh tình thu dào dạt dâng.
Th Anh
Bài họa 8:
TRẢ THÙ
Đường kiếm xuyên tâm máu nhuộm sân
Thù xưa hận cũ đấu bao lần!
Mười năm khổ luyện xa nhân thế
Một khắc tung hoành bạt vũ vân
Lầm lỗi nửa chiêu đời kiết liễu
Lơ là khoảnh khắc cuộc xoay vần
Hơn thua rồi cũng về tro bụi
Ta chọn tình yêu xin hiến dâng
NLP Houston 30/10/20
Bài họa 9:
PHONG CẢNH VŨNG TÀU
Kính họa thơ NT Nam Thảo
Hotel LÊ DIỆP nhìn qua sân,
Bàng bạc phố đêm đẹp vạn
lần.
Râm mát dừa soi nghiêng BÃI
TRƯỚC,
Chập chùng mây cuốn phía
THÙY VÂN ( * )
BÃI DÂU chiều xuống tàu ra
biển,
BẾN ĐÁ nắng lên ghe chuyển
vần.
DINH THƯỢNG trăm năm soi
tuế nguyệt,
Bên đời dâu bể sóng triều
dâng.
UYÊN THÚY LÂM
30 / 10 /2015
Bài họa 10
THIÊN THU CÒN VƯƠNG NỢ
Lá đã rơi vàng phủ ngập sân,
Gió heo may nhắc nợ đồng lần.
Trời xanh gợi tiếc thương màu mắt,
Nắng sớm loang tô điểm sắc vân.
Chén rượu cho quên càng nhớ bạn,
Chung trà gợi hứng thả thêm vần.
Thu phong réo gọi ân tình cũ,
Thưở ấy người xưa đã hiến dâng...
NHL NJ
Thu 20215
Bài họa 11
Thu Kỷ Niệm
Họa thơ NT Nam Thảo
Nhìn lá vàng rơi phủ khắp sân
Thu đi thu đến đã bao lần
Tôi thăm vùng Bến Tre sông nước
Em mặc áo Hà Đông lụa vân
Trộm nhớ ngồi biên thư mấy chữ
Thương thầm viết tặng thơ đôi vần
Sao quên kỷ niệm thời trai trẻ
Cuồn cuộn tình đầu như sóng dâng.
Sông Hồ
Bài họa 12
CÁ ĐỘ MÙA THU
Họa vui thơ VH Nam Thảo
Quắp trái cà na chạy khắp sân,
Đứng lên nhào xuống té trăm lần.
Dân Nam ném bạc làm tài phú,
Chủ Mĩ quăng tiền vẽ cẩu vân.
Giả dối lừa banh như phá lưới,
Lưu manh bán độ cứ xoay vần.
Tàn đời một kiếp lưu vong khổ,
Cháy túi ăn năn xin phó dâng...
Nông gia hai lúa NJ
Mùa Football năm 2015
bài họa 13
Thu Suy Tư
Chiều nay thổi lá ở ngoài sân,
Thắm thoát thu sang chừng ấy lần.
Đêm đến suy tư ôm gối mộng,
Ngày về ngẫm nghĩ đợi màn vân.
Quê nhà nhớ quá ghi vài nét,
Xứ ngoại buồn thiu viết mấy vần.
Mơ một ngày mai quê hết khổ,
Hồi hương cố quốc rượu tràn dâng.
QThai
Thu Nhớ Nhà
Sáng thu ôm máy ra ngoài sân,
Ngồi đọc Đường thơ mấy chục lần.
Nhớ nhớ thương thương từng góc phố,
Buồn buồn tủi tủi những đường vân.
Tình nhà thể hiện qua câu chữ,
Nợ nước viết lên bởi mấy vần.
Quê Việt người con luôn khắc khoải,
Ngày về cố quốc ngập tràn dâng.
QThai
Chiều thu quạnh quẽ như
buồn
Bướm hoa lặng lẽ cánh
chuồn bơ vơ
Mây lang thang bước hững
hờ
Dọc ngang tiếng nhạn bến
bờ nỉ non
Thu mơ mờ cuối ngõ mòn
Hắt hiu kỷ niệm chập
chờn bóng sương
Cô liêu phiên khúc đoạn
trường
Hư không đâu chỗ có
đường cũ xưa!
Đường xưa đã quá rồi
xưa!
Còn đây chỉ giọt thu mưa
ngậm ngùi
Lao xao cây trúc sụt sùi
Nghe như tê tái lạnh mùi
đắng cay!
Người đi bóng lẻ trần ai
Hỏi năm cát bụi tính
ngày phong ba
Đêm buồn nghe dế rít ca
Đỗ quyên than thở điệu
ma dặm ngàn
Hơi thu gió nụ nồng nàn
Mà sao nỡ để lá vàng
rụng rơi!
Âm hương nẻo khuất dịu
vời
Vó câu nhịp lặng cuối
trời thu xa
Nam Thảo
Lỡ tay pha đậm cà phê,
Hớp vào mới biết thu về
sáng nay,
Ngoài kia lá đã đổi
thay,
Trời thu lành lạnh nhẹ
lay hồn nầy.
Bốn mươi năm lẻ ở đây,
Mỗi mùa thu đến quắt
quay nhớ nhà,
Tưởng mình một chuyến đi
xa,
Rồi quay trở lại quê Cha
một ngày.
Ngờ đâu như cánh chim
bay,
Phương trời trôi dạt
tháng ngày đơn côi.
Cà phê chưa đủ ấm môi,
Nên lòng còn lạnh bồi
hồi suy tư.
Sáng nay thu đến rồi ư?
Tôi ngồi lặng lẽ nghe dư
âm về
Th Anh.
Thu 2015
Sáng ra trời lạnh thấy
phê
Nhìn lên mới biết thu về
hôm nay
Tiết trời cũng đã đổi
thay
Nhẹ nhàng êm dịu ngất
ngây lòng nầy
Bao nhiêu năm đã ở đây
Mà lòng cứ ước sẽ quay
về nhà
Nửa vòng trái đất không
xa
Mà con chưa được về qua
một ngày
Mong ngày gió thổi mây
bay
Giúp cho đất Việt hết
ngày đơn côi
Khi ấy rượu sẽ chạm môi
Ngồi ôn chuyện cũ của
hồi tháng Tư
Bốn chục năm lẻ rồi ư
Thêm mùa thu nữa tâm tư
nhớ về
QThai
Thu 2015
Tim tôi lửa cháy hai hàng
Chào em phố thị muộn màng
lời ru
Ngó quanh trời đất mịt mù
Cho nhau lời cuối hồn tu cõi
sầu
Thu đi nỗi nhớ đỏ ngầu
Thu về tâm sự trắng mầu phù
vân
Bốn bề mây nước bâng khuâng
Xuôi dòng lục bát chiếu nằm
cát bay
Nỗi buồn cồn gió cụm mây
Khuya mưa ừ ậm mắt đầy phố
xa
Nói chi lối cũ trăng nhoà
Thì trăm năm chỉ như là khói
sương
Hoa tàn còn lại mùi hương
Đầy vơi tiếng gọi mê cuồng
lẻ loi
Cõi xanh chia ngọt xẻ bùi
Cõi hồng tơi tả nụ cười nhân
sinh
Lòng thôi gió bão ẩn mình
Mà mùi tân khổ đã thành
chiêm bao
Ân tình trót đã hư hao
Đêm sâu ngó thẳm cõi nào
nguôi ngoai
Hương thầm thơm đậu góc vui
Xin chia nụ héo đừng khui lá
sầu.
Hoa Văn
Mùa thu năm ấy xa xăm
Bên ta ai nói: "trăm năm cùng
người "
Mùa thu năm ấy tuyệt vời !
Đã theo người đến cuối trời xa
xôi...
Còn đây lệ đẫm trên môi
Mùa thu huyền thoại theo thời
gian trôi
Tiếng xưa rớt nhẹ vào đời
Cơn mơ tỉnh giấc, mộng hời chưa
tan .
Hàntt
Yêu ai mộng mị lang thang
Nhớ em một cõi bẽ bàng đời tôi
Đêm nay gác mộng vào đời
Dáng xưa vẫn khuất trăng rơi bên
thềm
Lá thu rơi nhẹ thâu đêm
Nằm nghe cứ tưởng chân em ngỡ
ngàng
Nào ngờ giấc mộng ly tan
Sao em chưa đến để ta chờ Người
Người Cổ Tích
11/10/15
THU XƯA
viết
cho Hải-Vân.
Vi vu cơn gió gọi về,
Aó em bay, mái tóc thề em bay.
Nụ cười nghiêng má hây hây,
Hoàng hôn phủ bóng dáng
gầy...thu xưa.
Anh yêu biết mấy cho vừa,
Im nghe tiếng gió xa đưa vọng
về.
Lê-Phi-Ô
Xa xa hương thoảng môi kề
Dáng thơ tha thướt đường về nẻo
xưa
Mây trôi lồng lộng chiều mưa
Nghiêng nghiêng chiếc nón em
chưa chịu về
Gác sầu nẻo nhớ chiều quê
Nhớ sao mà nhớ lời thề thuở xưa
Dáng em hun hút trong mưa
Lệ sầu ta gởi canh thưa đêm
dài...
Người Cổ Tích
11/10/15
Em xưa một bước trang đài
Tóc tơ xoả xuống bờ vai ngoan
hiền
Ta tương tư khắp trăm miền
Thơ tình gởi gió , đến hiên nhà
người
Đàn ai réo rắt chơi vơi
Nghe trong tiếng nhạc có lời
chiêm bao
Xin cho giấc mộng năm nào
Một đêm tình sử đi vào trăm năm.
Hàntt
Lời nguyền mây cuốn bặt tăm
Có chăng ngàn dặm xa xăm võ vàng
.
Hàntt
Lắm lúc mắt lệ tuôn tràn
Vì ai tôi lại lang thang chốn
nầy
Thu về nhớ đến phút giây
Chia tay đất Mẹ không ngày họp
xum
Thu về mang nỗi buồn chung
Cuộc đời viễn xứ vô cùng xót xa
Thương cho thân phận nước nhà
Bốn mươi năm đã trên đà.....tan
hoang
QThái
(Kính xin nối theo thơ Hàn Tỷ
Tỷ)
Ngày đã rời sang núi phía Tây
Chi Sơn hoang vắng cảnh lưu đày
Chiều im muốn đợi hoa rừng ngủ
Mây lạc thành nghe ngọn gió bay
Có phải nắng vàng phai chốn đó
Hay là lửa đỏ tắt nơi này
Khiến cho năm tháng ru phiền muộn
Thấp thoáng bên trời vạt khói say
Hawthorne, 3-6-2015
CAO MỴ NHÂN
HỌA :
#1 NGƯỜI VỀ TỪ ĐẤT TRÍCH
Đồi đông gió bạt át đồi tây
Tan tác quạ kêu đất trích đày
Cỏ úa cây trơ trời hực cháy
Hồ khô suối cạn bụi cuồng bay
Thế gian nghiệt buộc nghìn chung
ấy
Sinh tử tung hê một chén này
Người cưỡi vô biên tìm nắng quái
Mười năm tỉnh giấc trận nào say
Ta FL
#2: CHIÊU QUÂN CỐNG HỒ ( * )
Hán Vương nào hiểu nỗi niềm tây,
Gạt lệ đến Hung Nô đọa đày!
Cung cấm bao thu duyên chẳng
bén,
Biên đình một sớm phận sương
bay.
Quân vương hờ hững
xuôi xuân lạnh,
Thần thiếp hoài mong nguyện kiếp
này.
Trăng khuyết sen tàn lầu vọng
nguyệt,
Mai này ngự tửu với ai say ?!
UYÊN THÚY LÂM BOSTON
( * ) Chiêu Quân ( tên Vương Tường
) là mỹ nhân thời Hán.
Nàng là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân Trung quốc
Đời Hán Nguyên Đế, Chiêu Quân được tuyển vào cung.
Ở hậu cung,
Chiêu Quân chưa bao giờ gặp mặt vua và vẫn chỉ là cung nữ.
Thiền Vu Hung Nô đến kinh đô Tràng An tỏ lòng thần phục
nhà Hán. Thiền Vu được ban cho người đẹp từ hậu cung.
Vương Chiêu Quân bái biệt Hán Vương lên đường về phương
bắc với Thiền Vu Hung Nô...
#3: THU SAY
Vận nước xoay vần lạc đất Tây,
Trải nhiều năm tháng sống lưu
đày.
Thu về quẩn trí tay gầy khép,
Tuyết đến cuồng tâm gió lạnh
bay.
Xứ lạ còn người mơ lối cũ,
Quê nghèo có kẻ ước phương này.
Thanh xuân lặng lẽ trôi
đâu mất,
Tóc đã phai màu vẫn cứ say.
NHL NJ
#4 : THU NGÓNG ĐỢI
Mòn mỏi trông chờ ở xứ Tây
Mong ngày đất nước thoát tù đày
Bốn mươi năm vẫn không thay đổi
Mấy bận dân vùng chẳng chịu bay
Việt cộng gian tham từng mảnh
đất
Hoa Trung bốc lột giang sơn này
Thu đi Thu đến... bao lần ngóng
Đợi mãi đợi hoài... cạn chén say
Song Phượng France
10.2015
#5
: LỜI MẸ VIỆT
Đưa con vượt biển đến trời tây,
Giá rét rồi đây sống đọa đày.
Máu đỏ tuôn trào từng đổ xuống,
Cờ vàng phất phới sẽ tung bay.
Quê người hãy nhớ làng xưa đó,
Đất trích đừng quên lối cũ này
Tổ quốc ngàn trùng xa cách lắm,
Ráng yêu quí nước Việt nồng
say...
Nông gia hai lúa NJ
Thu lưu vong năm thứ 28
#6. PHI KHANH TỪ BIỆT NGUYỄN
TRÃI ( * )
Ải chiều ác đã ngậm non tây
Bịn rịn tiễn cha chốn khổ đày.
Đất trích gông cùm, lòng quặn
thắt,
Quê hương dày xéo, bụi cuồng
bay.
Trải gan chí lớn lời thề ấy,
Phơi mật danh thơm câu ước này.
Muôn dặm Kim Lăng cha nhắn nhủ,
Giang sơn lấy lại khải hoàn say.
UYÊN THÚY LÂM
( * ) Năm 1407 khi quân Minh xâm lăng nước Việt, Nguyễn
Phi Khanh bị Trương Phụ bắt rồi đem giải về
Kim Lăng nước Tầu
Nguyễn Trãi khóc đi theo tiễn cha ra đến Ải Nam Quan.
Nguyễn Phi Khanh
quay lại bảo con trai phải trở về Thăng Long nuôi chí diệt giặc Minh xâm
lược. Có làm được như vậy mới là làm tròn đại hiếu.
Quả nhiên về sau
này Nguyễn Trãi đã theo Lê Lợi đánh bại được quân Minh...
#7. Đợi ngày về
Cộng hoà thua trận bởi phương
Tây
Bao Cán Chính Quân bị đoạ đày
Giặc Bắc ngập tràn như thác đổ
Dân Nam tan tác tợ bông bay
Bao năm vẫn nhớ hoài nơi ấy
Nhiều tháng mãi không quên chốn
này
Mong một ngày mai kia trở lại
Khải hoàn nâng chén rượu mừng
say
QThai
FL 10/2015
#8 Đêm trong trại
"cải tạo"
Họa thơ Cao Mỵ Nhân
Chấp tay cầu Phật Tổ phương Tây
Cứu giúp sinh linh khỏi đọa đày.
Địa ngục trần gian thân đói khát
Núi rừng biên giới lốc tung bay.
Cọp rình bóng quế trên đồi nọ
Cú rúc hồn ma dưới láng này.
Đêm tối phủ trùm càng đáng sợ
Tiếng ai la hoảng tựa người say?
Vinh Hồ
10/10/15
#9 KIẾP NẠN TRẦN AI
( Họa thơ Cao Mỵ Nhân )
Trời chiều im ắng lặn phương Tây
Chốn trích tội tù thân đọa đày
Sáng sáng âm vang kẻng trại thức
Đêm đêm lặng lẽ chim rừng bay
Cơ hàn đói rách thân tù đó
Khốn khổ gian truân kiếp nạn này
Cải tạo trần ai người khổ ải
Vui chi đày đọa giặc cuồng say ...
Tuấn Đình
12/10/2015
( Hồi ức 7 năm tù tại Trại An Điềm QNĐN)
#10 THU KỂ CHUYỆN
TÙ ĐÀY
Thu tàn mộng
vỡ nhớ Miền Tây,
Vội kiếm người
xưa tỏ chuyện đày.
Vách Bắc rừng
thiêng chim chóc họp,
Khe Sanh núi
thẳm muỗi mòng bay.
Cồn Tiên chạnh
nhớ trần gian đó,
Thanh Hóa tìm
quên địa ngục này.
Đất trích chôn
tù, bao số phận !
Thù nhà nợ
nước mãi còn say !
LDPP.
#11 HẬN CÒN ĐÂY
Chiều về nắng ngả phía trời tây,
Cuộc sống nơi đây như bị đày.
Đất Mẹ xa xăm sương phủ kín,
Quê Cha vạn dặm khói mờ bay.
Đêm đen bao lấp phương đông ấy,
Bóng tối vây quanh nơi chốn này.
Chồng chất trong ta thù một
gánh,
Nợ nhà chưa trả hận càng say.
Th Anh
Người ở phương Nam, Kẻ đến Tây
Bao thu xa cách phận lưu đày
Mang theo hận nhớ giòng sông
khóc
Để lại thương sầu, cánh én bay
Nợ nước dìm sâu đời khổ ấy
Ơn Trời xoa dịu vết thương nầy
Cầu xin cho được lòng an tịnh
Giúp đỡ tha nhân tỉnh giấc say
NLP.
#13 BÀI THƯƠNG CA
Người nhanh thoát được đến trời
Tây,
Cả nước còn đây chịu đoạ đày.
Tưởng chỉ mười ngày nghe "chính
sách"
Nào ngờ thập kỷ mệnh thân bay!!
Hàm-Tân xương trắng phơi đồi nọ,
Thanh-Cẩm xác khô dập núi này.
Đã bốn mươi năm gây tội ác,
Sao còn chưa tỉnh giấc cuồng
say???
UYÊN THUÝ LÂM
#14 NỖI ĐAU VONG QUỐC
Nhắn người Việt Mỹ Úc Âu Tây,
Rằng cả Việt Nam phải đoạ đày.
Suối-Máu gông xiềng phơi thập
kỷ,
Cổng-Trời cùm kẹp phách hồn
bay!!
Năm châu hưởng ứng bài Dân Chủ,
Bốn biển hùng ca Độc Lập này.
Mông muội hại giống nòi Tổ quốc,
Tham tàn ôm ảo vọng cuồng say!
UYÊN THUÝ LÂM
#15 MÙA CHINH CHIẾN CŨ
( Từ ý thơ Quang Dũng bài
Đôi Mắt Người Sơn Tây )
Người em gái nhỏ đất Sơn-Tây,
Xuôi ngược miền xa chốn đọa đày.
Dìu dịu mắt buồn vương ngấn lệ,
Tiêu điều quê cũ khói sương bay.
Đợi về ngắm lúa Sài-Sơn ấy,
Chờ đến nhìn trăng Bương-Cấn này
Qua hết ly tan chinh chiến cũ,
Thanh bình một thuở thắm duyên
say.
UYÊN THÚY LÂM
Bài 6
#16
ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
( Ý thơ Quang Dũng )
Ơ hờ đôi mắt ngừời Sơn-Tây,
U uẩn hoàng hôn biên ải đày.
Bất-Bạt xa mờ sương khói phủ,
Ba-Vì khuất nẻo gió mưa bay.
"Xứ Đoài mây trắng" mơ mùa ấy,
"Sông Đáy chậm buồn" gởi bến
này.
Bương Cấn bao giờ mong trở lại,
Kiều thơm môi ngọt mấy lần say.
UYÊN THÚY LÂM
Thu 2015
Con đường đất đỏ chạy ngoằn ngoèo
Vách
núi lưng đèo dốc cheo leo
Tôi về
phóng lại con đường ấy (*)
Sửa
bớt quanh co đỡ hiểm nghèo
Nhân
dịp lẩn mặt vào rừng hoang
Cố
quên người ấy mới sang ngang
Xóa đi ánh mắt thường ám ảnh
Thầm
hỏi tình sao lại bẽ bàng
Buổi
trưa ghé vào quán bên đường
Trớ
trêu tôi gặp lại người thương
Sững
sờ ánh mắt nàng bối rối
Tôi
đứng lặng người nghe vấn vương
Ngơ
ngác nhìn tôi đôi mắt nai
Anh
mắt từng làm tôi điên dại
Bây
giờ thấy lại đôi mắt ấy
Lòng
còn xao xuyến nỗi bi ai
Thượng
Đế
giàu tưởng tượng
và lắm
khôi hài !
nvs.VŨ THỤY.
(*)
phóng = đo đạc.

Khuya vơi lá mộng hồn mê
Giật mình tiếng gọi bay về thiết tha
Kể từ nước đổ mưa sa
Bình minh lạc lối trăng ngà lạc hoa
Rượu đời đôi chén quan hà
Chén vơi chén cạn lời ca giọng sầu
Thu về đẹp mãi tình nhau
Đường chung nhịp bước buổi đầu so đo
Tử sinh rớt rụng đôi bờ
Thời gian sau trước lặng lờ bướm bay
Còn gì không tỉnh không say
Bận lòng chi nữa vẫn ngày vẫn đêm
Trái tim mòn mỏi ưu phiền
Một khung trời cũ ấm êm cõi lòng
Nặng tình dĩ vãng sau lưng
Cõi thơ còn mãi tận cùng gió mây.
Hoa Văn Richmond 4/10/2015
Mai đời cũng mạc nhiên qua
Tình nào mà chẳng mưa sa ngậm ngùi
Nửa đời mưa ướt áo rồi
Còn đây nửa mảnh cho đời vết đau
Thu về rớt hạt ươm màu
Lòng ta một thoáng nghe sầu trăm năm
Người đi để lạnh đời tằm
Chiếu phù hoa lại phân vân nụ hồng
Chiều Thu ảm đạm hồn rừng
Thu nào em nhạt má hồng trăng xưa
Bóng đời ngả bóng hồn thơ
Thu nay đã rụng đôi bờ cỏ hoa
Bước chân mưa đã trăng tà
Cỏ vàng xuống mộ tình hoa lạnh lùng
Thu về bên gối hư không
Lá nghìn năm một cõi lòng nghìn Thu.
Richmond 29/9/2015
Hoa Văn

Thu Sầu

Thu Về
Hạ đi thu mới
vừa qua,
Gió giao mùa đã
từ xa đến rồi,
Chớm thu nhìn
chiếc lá rơi,
Tâm tư dao động
mấy lời vu vơ.
Thi nhân cầm
bút đề thơ,
mấy vần lục bát
ngu ngơ vì nàng,
Thu về cho lá
úa vàng,
Dáng thu buồn
để tôi mang nỗi sầu.
Hồn tôi lãng
mạng vì đâu,
Trời thu man
mác một màu vấn vương,
Nhìn thu trút
lá bên đường,
Thu đi thu đến
chuyện thường thế thôi!
Sao lòng sầu
chất trong nôi,
Đong đưa như
võng ru tôi suốt mùa,
Biết đâu một
sớm gió lùa,
Đời tôi theo lá
cũng hùa ra đi..
Th Anh.
Thu giao mùa
2015
Cuối cùng thu
cũng bỏ đi
Cho sầu đông
nối chu kỳ thời gian
Tình xanh thu
đã nhuộm vàng
Cành khô lá
chết bẽ bàng chia tay
Hương thu chưa
đủ để say
Tình thu chưa
đủ đong đầy cơn mơ
Kiếp tằm nên
phải nhả tơ
Tiếc thu ta
lại làm thơ khóc đời
Thu về đã
chẳng đợi mời
Thu đi lặng lẽ
không lời biệt ly
Trăng khuya
chìm đáy lưu ly
Ta nâng chén
cạn uống đầy cô đơn
nvs.Vũ Thụy.
Tiếng hát ru
chiều chim ngẩn ngơ,
Thuyền con
giăng lưới xa xa bờ.
Mênh mang
sông nước tình quân mộng,
Tịch mịch
khuê phòng xuân nữ mơ.
Cao khúc
lâng lâng sương khói nhạt,
Tiểu quyên ủ
rũ liễu mành tơ.
Phũ phàng
đàn hận trăng rơi vỡ,
Ngọc nát
tình tan mắt lệ mờ.
Ta
Em ở phương
trời dạ ngẩn ngơ,
Ai xuôi con
nước tách xa bờ?
Người theo
cánh bướm vào cơn mộng,
Kẻ tiễn cuộc tình thoát giấc
mơ.
Tiếng sáo
lòng chàng theo
sóng
nhạt
Tơ lòng ý
thiếp tựa đường tơ
Dòng châu
chàng hỡi tình chưa trọn
Réo rắt mà chi mắt lệ mờ
!!!
Hàntt
Tới gặp em
rồi, vội giả ngơ !
Vì đâu
cách biệt đứa đôi bờ ?
Em vui
châu báu, say thèm mộng,
Anh đắm
tình yêu, thỏa ước mơ.
Sao nỡ mê
si khâu vọng tưởng,
Đành lòng
phụ bạc mối duyên tơ.
Về đây
ghép lại gương tình vỡ,
Vứt hết
thương đau, hận xóa mờ !
LDPP.
NGẮM ẢNH GIAI NHÂN
Mắt sáng thanh thiên huống
ngác ngơ,
Đôi môi mọng chín tím đôi bờ.
Mơ huyền mái tóc lâu đài mộng,
Ảo giác vừng trăng bệ ngọc mơ.
Bộ ngực căng phồng đôi quả
bưởi.
Hai vai bầu bĩnh cặp đào tơ.
Giai nhân tượng đá cho người
ngắm,
Ngắm đến mê tơi mắt hóa mờ.
LDPP.
Vàng rắc mênh mông mây trắng lượn,
Buồn hiu sông quạnh đôi bờ thương.
Nghiêng nghiêng nón lá hương che kín,
Bên ấy ai về giọt nắng vương?
Người đi hoa khế trổ bông sầu,
Tả tơi tháng tám giọt mưa Ngâu
“Chim Quyên" bậu hát chiều đưa tiễn,
Áo trắng bà ba cũng úa màu.
Ầu ơ trong gió tiếng ai ru,
Nhánh sầu chín rụng trái mù u.
Bìm bịp kêu chiều con nước lớn,
Một mình nghe nặng nhớ mùa thu.
TẠO ÂN
Đời có biết bao
nhiêu là dấu hỏi
Trên đường đi mòn
mỏi dấu thời gian
Lữ khách ơi! vàng
đá cũng phai tàn
Đi đi mãi Thu về
chân bước mỏi
Chiều xuống núi kể
lể gì mây khói
Gió đong đưa cho
lá rụng qua bờ
Người tìm gì trong
tiếng nhạc lời thơ
Nắng chẳng còn lâu
mưa sầu ngập lối
Lữ khách cùng ta
đường đời lầy lội
Tự xa xưa và mãi
mãi sau này
Hạnh phúc nào cho
nét đẹp trên tay
Hãy giữ trọn đừng
rơi vào bất hạnh
Mỗi bước đi dù hoa
tàn nguyệt lạnh
Nụ cười nào chất
ngất bóng yêu thương
Người và ta thôi
nhớ những đoạn trường
Dù đời sống chỉ
toàn là dấu hỏi!!!
Hoa Văn 1/10/2015
Orlando phố có
thu chưa?
Ghế
đá
công
viên
dưới tán
dừa.
Một cặp tình
nhân
đi
hóng
gió,
Hai ông bà lão ngồi chờ mưa.
Cây xanh trút bỏ bộ xiêm
cũ,
Mặt
đất
thêm
vào
áo
khoác
xưa.
Kỷ niệm ngày
qua trong ký
ức,
Mỗi mùa
lá
rụng nhớ sao vừa.
QThái
Lá rơi vì biết thu về
Phượng tơi tả rụng cuối hè đầu thu
Mây sầu giăng kín âm u
Mưa thu khóc kiếp phù du tơ trời
Giọt buồn nhỏ xuống chơi vơi
Nghe như nức nở ngàn khơi về tìm
Hắt hiu mưa gọi tên em
Gió rên thê thiết lời đêm thở dài
Ta ru giấc ngủ chưa say
Tiếng kêu thổn thức lạc loài chim đêm
Còn đâu tổ ấm êm đềm
Càng nhiều luyến tiếc càng thêm mịt mù
Vụng về thơ lạc ý thu
Ve ôm xác phượng sớm thu muộn hè
nvs.Vũ Thụy.
(Họa bài "Giấc mơ hồi
hương" của TH Song Hồ
Ước muốn về quê Huế lãng
du
Vàng bay rơi lá buổi đầu
thu
Trời trong réo rắt chim
mời mọc
Mây bạc giăng giăng gió
vi vu
Xứ lạ rừng thông tinh tú
nháy
Quê xưa đò dọc ánh trăng
lu
Sương thu e ấp hồn thu
lạnh
Biết đến bao xa biệt
khói mù
Tuấn Đình
30/9/2015
Mai đời cũng mạc nhiên qua
Tình nào mà chẳng mưa sa ngậm ngùi
Nửa đời mưa ướt áo rồi
Còn đây nửa mảnh cho đời vết đau
Thu về rớt hạt ươm màu
Lòng ta một thoáng nghe sầu trăm năm
Người đi để lạnh chốn nằm
Chiếu phù hoa lại phân vân nụ hồng
Chiều Thu ảm đạm hồn rừng
Thu nào em nhạt má hồng trăng xưa
Bóng đời ngả bóng hồn thơ
Thu nay đã rụng đôi bờ cỏ hoa
Bước chân mưa đã trăng tà
Cỏ vàng xuống mộ tình hoa lạnh lùng
Thu về bên gối hư không
Lá nghìn năm một cõi lòng nghìn Thu.
Richmond 29/9/2015
Hoa Văn
( Nhớ về Đà Lạt, một mùa thu đã xa )
Mây tím giăng ngang đồi sương lạnh
Chiều buông trong nhớ thoảng mơ hồ.
Ai đi xa vắng ngoài cô quạnh
Bước nhẹ xin đừng vỡ giấc mơ!
Ngàn thông vi vút lưng đồi gió
Êm vắng thu vàng ngập lá rơi.
Chớm lạnh heo may khơi nỗi nhớ
Tình xưa phong kín chẳng nên lời.
Hương tóc ai vương mùa thu trước
Chưa nhạt nhòa trong lá thu mưa.
Rêu xanh phủ lối mòn cỏ ướt
Âm vang ngân vọng lúc giao mùa.
Gió vẫn tìm hương mơn tóc rối
Nắng vàng lấp lánh mặt hồ xa.
Bạc lòng năm tháng còn mong đợi
Một đời lẻ bóng thoáng mây qua!
Thu đã về đây, người phương nào?
Tình thu vàng võ mấy trăng sao.
Núi biếc sương lam hồn vắng lạnh
Mưa khóc tình Ngâu, lệ dạt dào
UYÊN
THÚY LÂM
Boston
Hôm nay trời đã vào Thu
Tiết trời mát mẻ vi vu
gió mùa
Lá vàng rơi rụng vui đùa
Cành cây trơ trọi như
vừa thay da
Thu về khắp nẻo gần xa
Về nơi xứ lạ...giờ là
quê hương
"Quê Hương" hai chữ thân
thương
Bên bờ xanh thẩm đại
dương Thái Bình
QThai
Thu 2015
Thu về sao xuyến lòng
nhân
Thu cho thi sĩ nhả vần
làm thơ
Thu làm bao kẻ mộng mơ
Thu cho tiếng hát, cho
trời yêu thương
QThai
24/9/2015
Ta đến bên em trong chiều lộng gió
Hương tóc thơm ngây ngất buổi ban đầu.
Lời chưa thốt mà tình như đã tỏ
Em yêu kiều diễm lệ giữa trời thu.
Áo em ánh vàng mùa nay hoa cúc
Thoảng bên tai
nghe xao động mặt hồ
Trong xa vắng nhạc thiên tiên vũ khúc
Điệu âm trầm lan tỏa đến hư vô.
Em hồn nhiên rong chơi bên suối mộng,
Dáng ngọc ngà làn tóc mượt thanh xuân.
Viết đến em tình ca chiều gió lộng
Ngàn xưa sau còn đọng nét thanh tân.
Ngắm đàn bướm chập chờn đôi cánh nhỏ
Sắc màu tươi trong vườn đẹp thế nhân
Đến với em tình ta như đã có,
Hẹn cùng nhau từ kiếp khác bao lần.
Yêu em mãi, lòng đâu thôi tưởng tiếc
Sẽ chờ nhau dù đời đã an bày.
Dù năm tháng có trôi đi biền biệt
Mối duyên tình đâu để nắng thu phai...
UYÊN THÚY LÂM
Chao ôi!
Nắng Thu! Em đang buồn
Đứng Cúi mặt
Vai em gày
Tóc xõa dưới vành trăng
Sao mưa Thu
Không phải là ta – Em nhỉ?
Mưa rêu xanh!
Sao ta mải miết chờ Thu!
Thu đang đến
Máu tim ta chợt thức
Hình hài em
Giọt nắng! vẫn còn xa
Duy Xuyên
09/25/15
Thu buồn bên nớ nhớ bên tê
Sương khói giăng giăng kín
lối về
Nỗi nhớ không cùng sầu dạ tủi
Lẻ loi bóng chiếc ánh sao
khuê
Xào xạc trời đêm nhạn vút bay
Hồn thêm xao xuyến mộng thêm
dài
Vẳng tiếng đàn khuya khúc
tống biệt
Đớn đau đòi đoạn não lòng
thay !
Thu buồn lá rụng rời xa cành
Vàng bay theo gió lá đong đưa
Có biết chăng ai hồn lữ thứ
Bên trời nhớ thuở mái đầu
xanh
Trùng dương ngăn cách buổi
đăng trình
Phải chăng thử thách dạ kiên
trinh
Quê nhà vắng bạn em còn đứng
Dưới gốc phượng xưa nhớ cuộc
tình ?
Mềm môi rượu rót sầu tê tái
Người đi đi mãi dài khổ đau
Thương nhớ đong đầy bi khổ ải
Nhớ ai ai nhớ mộng ban đầu …
Tuấn Đình

Có những chiều thu gió giũ cành
Tung ngàn lá đổ giữa vàng hanh
Vàng rơi khắp lối trong chiều vắng
Xao xác trên đường lá chạy quanh
Và những đêm thâu nguyệt sáng ngời
Lạnh lùng nhìn xuống cảnh chơi vơi
Mơ hồ chìm đắm lung linh sáng
Lác đác trong đêm những tiếng rời
Đường lên bắc chập chùng mây trĩu nặng
Về trời nam mấy cánh nhạn đơn côi
Trời thu mang một nỗi niềm
Ai đem bến đậu mà ngăn thuyền về !
Phố đào Nguyên
Ta về giũ áo phong trần
Máng lên im lặng cho gần chiêm bao
Đêm thơ lạc một vì sao
Hạc đơn chở nguyệt lao đao phận mình
Ta về nhẹ được chữ tình
Qua cầu ân ái, bỏ miền nắng mưa
Nghe từ tiền kiếp đong đưa
Chiêm bao đá nở nụ cười đón xuân
Ta về chôn kiếm Côn Luân
Chờ thu gom lá giấc thiền ngủ quên
Lại mùa trăng gió đã lên
Hương quỳnh tựa cửa, bóng sen bên thềm
05/05/2015
Không đổi màu sao lá vội rời cây
Lá bỏ đi cây run rẩy cành gầy
Đông ập đến cho thêm dày thương nhớ
Tình bướm đêm chết khi vừa mới nở
Cánh phượng đầy bỡ ngỡ khép tin yêu
Có chăng em trời nắng xế đường chiều
Hai bóng nhỏ cho nhau nhiều kỷ niệm
Em còn nhớ mình chơi trò cút kiếm
Biết em đâu nhưng chết lịm em hù
Anh có dịp thấy được cả trời thu
Trong đôi mắt mịt mù tình sương khói
Mắt em buồn nhưng mắt em biết nói
Cho hồn anh chới với giữa mênh mông
Rồi một ngày em bỏ trốn tình nồng
Biết em đó nhưng anh không tìm được
Và hôm nay mưa nhiếu buồn thấm ướt
Ướt giọt tình thiếu nước đã lạnh khô
nvs.Vũ Thụy

Ông Bà ta ngày xưa hay ví von
"tính tình mấy cô con gái hay thay đổi bất thường như thời tiết". Không
biết mấy cô gái thay đổi như thế nào, vì ...lâu quá rồi chính tôi cũng
...không nhớ nổi mình, và không biết mấy cô con gái thời nay ra sao? Chứ
thời tiết thay đổi bất thường thì đã xảy ra như trong buổi sáng thứ hai
tuần rồi thật dễ sợ. Buổi sáng thức dậy vén màn nhìn ra ngoài cửa,
thấy chung quanh sáng trưng, ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trời đang
cười tươi tắn, mây xanh lững lờ trôi nhẹ, bềnh bồng xa xa...., nói
chung thời tiết đang độ vào Thu, trời yên gió lặng, êm ắng vô cùng...
Vậy mà chừng hai tiếng đồng
hồ sau, từng cơn gió nhẹ thổi qua, rồi thì gió từng đợt, từng đợt mạnh
hơn, những lá khô bắt đầu lìa cuốn bay lả tả trong sân, gió bắt đầu luồn
qua mọi ngõ ngách trong vườn, và rít lên từng hồi tuy không gầm gừ dữ
tợn như cơn bão đến mấy năm trước, nhưng cũng thấy ghê hồn. Rồi mưa đổ
xuống từ nhẹ đến nặng hạt, hạt nọ đạp đổ hạt kia chen nhau mà chảy thành
dòng trên lối cỏ. Sau đó thì mưa gió hùa vào nhau thổi mạnh trên từng
nhánh cây, làm cây cành ngã rạp, lớp nghiêng lớp đổ cành gãy hoa
rơi trôi theo dòng nước, ngay cả những cây chuối trổ buồng đã lớn, vậy
mà chúng cũng bị ngã nhào, giống như người đàn bà đang ..nổi cơn ghen
đập đổ tất cả những gì đang hiện hữu trước mắt, khi biết được "gió
đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ". Hinh như là một
cơn trốt nhẹ đã đi qua.
|
Buồng chuối sau hè |
Nói đến những cơn trốt ở xứ
sở này thì thật là khó đoán, nó đến rất vội và tan cũng rất nhanh, thiệt
hại của những cơn trốt mạnh không thua gì bão biển, có khi một chiếc xe
truck chở hàng nặng cũng bị nó ...bốc lên không rồi mang đi một
khoảng đường mới...thả xuống, con người nhỏ bé thì tha hồ ..bay bổng
lượn vòng trên không, chắc không thua gì Tôn Hành Giả lúc "đằng vân giá
võ" trong phim Tây Du Ký của Tàu. Bão biển có thời gian chuẩn bị, di
tản, nhưng cơn trốt đến không thể nào ngăn kịp.
Buồn thì đành chịu, nhưng "cực" vẫn phải làm,
phải dọn dẹp cho sạch vì cây chuối ngã, gãy làm đôi không cứu vãn nổi.
Thế là một mình tôi phải chặt cây chuối ra từng khúc để đem đi đổ,
mà vừa chặt vừa tiếc hùi hụi, phải chi cây chuối đừng gãy, những nải
chuối tròn um này sẽ là trái chín cây đặc biệt, tôi sẽ đem vào đặt trên
bàn thờ Phật, bàn thờ Ba Má chúng tôi như những năm trước, vì đấy là
những phần "quê hương" trong đời sống của người Việt mình...Sau đó là
những nồi chè chuối bột bán nước dừa thơm tho đãi bạn...Thôi thì chờ năm
sau vậy..
Tiếng điện thoại trong nhà reo vang, thời
gian cho tôi nghỉ tay chút xíu. Tiếng cô con gái nhỏ vui vẻ vang lên bên
kia đầu dây từ vùng Austin, TX:
-Má ơi! con vừa làm được một
việc tốt!
-Ủa! từ trước giờ con vẫn làm
việc tốt đó mà, bữa nay có thêm việc gì khác sao?
-Có! con vừa làm thêm việc
"thông dịch viên" cho một cặp vợ chồng người Việt mình đến xin được giúp
đỡ "Meals".
- "Meals on Wheels" của con
có phân phát cho người Việt nữa sao?
-Có chứ má! bất cứ ngưòi nào
có điều kiện đều được hưởng mà!
-Những điều kiện nào có thể ?
-Điều kiện là low income!
tiếp theo là…
Con gái tôi vẫn thao thao kể
về chuyện buổi sáng cháu đang làm trên phòng, thì có người gọi xuống, vì
có một cặp vợ chồng già đến xin giúp đỡ mà không thông thạo tiếng Mỹ,
người phỏng vấn mới hỏi họ biết nói "ngôn ngữ " nào? Thì ra họ là người
VN, và con tôi được gọi xuống để làm "thông dịch viên bất đắc dĩ"
-Họ tội lắm má à! Người chồng
đã già ngoài bảy mươi, lại bị bệnh ngồi xe lăn, từ trước đến giờ người
vợ chăm sóc, lo lắng đủ mọi chuyện. Nhưng tháng rồi người vợ bị stroke,
thế là người chồng phải săn sóc lại người vợ, đâu có ai nấu ăn.
-Nhưng họ không có con cái gì
sao?
- Ông bà có người con gái, có
cả cháu ngoại đã lớn, nhưng...không biết nói tiếng Việt nhiều như con,
ông nói vậy, "house -xin" của ông không ở gần nhà con ông, nên họ
ít được sự giúp đỡ của gia đình con cháu, trừ cuối tuần....
-Con có biết thêm gì về họ
không?
-Ông nói hồi trước có đi
Lính, Lính gì thì con không hỏi, nhưng qua đây cũng lâu rồi, mà đi làm
thường thôi, không có income cao, giờ chỉ hưởng tiền già,. mà lại bị
bịnh cả hai người, nên thấy tội quá.
-Thế cơ quan con có cấp phần
ăn cho họ không?
-Có chớ má! họ đủ tiêu chuẩn
được lãnh mà. Mỗi ngày chỗ con làm có đến bảy trăm người thiện nguyện
đưa cơm đến tận nhà từng người một lần vào buổi trưa, cuối tuần
hay ngày lễ thì họ đưa cho mấy ngày luôn, ở nhà tự... warm lên mà
ăn..
Nghe xong câu chuyện, tôi
thật thương cảm cho hai vợ chồng già người VN mình, không hiểu họ có
...ăn được những phần ăn mà không phải là ..cơm trắng, canh chua, cá kho
tộ với nước mắm...v..v..những món ăn thường ngày nhưng cũng là "quốc hồn
quốc túy" của VN mình không?
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ
lại, Có phải hai vợ chồng người VN này còn may mắn lắm không. Ở một xứ
sở mà quyền sống con người được bảo đảm , "an sinh xã hội" được hưởng
đầy đủ, từ nhà cửa, đau bệnh thì có nhà thương, bác sĩ săn sóc,
thuốc men đầy đủ... thức ăn thì được đưa đến tận nhà ... Nếu họ còn sống
trên đất nước VN, với chế độ cộng sản đương quyền lãnh đạo, chắc gì họ
được như vậy….
Hằng ngày nhìn trên TV, bao
nhiêu thảm cảnh người tị nạn các xứ sở Trung đông, họ đang sống lây lất
trong các trại tị nạn, nhiều khi trên hốc núi cao mà cái áo lạnh cũng
không có để quấn ấm tâm thân, cả gia đình sáu người chỉ có một tấm chăn
mỏng đắp chung. Nghe nói đến tháng mười hai này, những phần thức ăn trợ
cấp hàng ngày cũng bị cắt, vì cao ủy tị nạn đã kiệt cạn tiền trợ cấp, và
không biết bao nhiêu người đang bỏ nhà cửa, xứ sở quê hương chạy
tìm một vùng đất an bình tránh cơn loạn lạc, bom đạn hàng ngày...
Và tôi ...tiếp tục đi chặt
cây chuối mà vui vẻ trong lòng, vì mình cũng còn quá nhiều may mắn. Nhìn
lại nhiều chỗ nhiều nơi, khi có cơn trốt đi qua, đã tàn phá biết bao nhà
cửa, sinh mạng con người. Muốn tìm lại đời sống yên bình hàng ngày đâu
phải là chuyện dễ
Xin Cảm tạ Trời Phật, những
đấng tối cao đã phù trợ, và những người bản xứ tốt bụng đã cưu mang,
giúp đỡ cho những người tị nạn VN, trong đó có gia đình tôi, và gia đình
ông bà VN đi xin lãnh phần ăn..., nhiều và nhiều người nữa, đã được một
cuộc sống bình yên, hạnh phúc, no đủ trên mảnh đất này.

Vài giọt nắng châu sa
Xuyên qua từng kẽ lá
Như những ngón tay ngà
Đâm vạt nhọn xót xa
Một con chim rất lạ
Cất tiếng hát thương ca
Cành gầy cây rụng lá
Ngập đầy bãi tha ma
Một người hơi vội vã
Đã đem hết tuổi già
Trải dài trên mộ đá
Thầm đếm thời gian qua
Dựng ngay hàng thánh giá
Lời bia đá mù lòa
Ôm nỗi buồn phong tỏa
Cho nghiệt ngã chia xa
Nghe gió than buồn quá
Vết chém ngọt thịt da
Linh hồn đang rời rã
Từng mảnh vụn trong ta
nvs.Vũ Thụy.

Thưở ấy chia ly đợi thiệp hồng,
Gió heo may thổi ngập loan phòng.
Thu đi lặng lẽ chàng câm nín,
Tuyết đến lung linh ả nát lòng.
Thể xác âm thầm như chiếc bóng,
Tâm hồn lạnh lẽo tựa đông phong.
Từng mùa lá rụng bao xao xuyến,
Cách trở ngàn phương vẫn nhớ mong.
NHL NJ Sept 17, 2015
Mùa vào thu năm 2015
(Để thương tặng những mối duyên tình không trọn)
Bất ngờ mưa ướt cả xiêm y
Con đường ngập nước xăn quần đi
Áo trắng mặc hờ như chẳng mặc
Có ai nhìn trộm tuổi xuân thì
Thi sĩ bao chàng cứ thẫn thờ
Vần thơ lai láng ngủ còn mơ
Hồn bay lên tận cung tiên nữ
Thơm ngát hương, dìu dặt tiếng tơ...
Ngoài trời mưa bụi rơi... mơ màng
Bên cầu Chức Nữ gặp Ngưu Lang
Khuê phòng mặc khách say duyên thắm
Palm Coast bờ xa ngọn sóng tràn.
Vinh Hồ
22/9/15
Thu về Palm Beach đã về chưa ?
Hồ
vắng, đường thưa, quạnh bóng dừa.
Vài chú vịt con, thư thả nắng,
Mấy anh sóc nhỏ vội vàng mưa.
Âm thầm lá ướt, rơi lời nhớ.
Lặng lẽ cành khô , khẽ tiếng xưa.
Trống vắng nơi này... như muốn ngỏ!
Cô đơn từng bước...dáng Thu vừa..!?
(Tòng Nguyễn , 2015)
Thu Nhớ
(họa thơ Lộc Tòng)
Thương về quê cũ bóng cau dừa
Mênh mang cánh
nhạn, lunh linh nắng
Thấp thoáng bờ
tre, phơn phớt mưa
Giã biệt bao năm
lòng luyến nhớ
Mong chờ khoảnh
khắc, giấc mơ xưa
Cung sầu xin gởi
vào quên lãng
Ru mãi mà sao dạ
chẳng vừa.
NLP 09/24/2015
Mây mù lãng đãng Bãi Dâu
chưa ?
Mới chỉ heo may viếng
Rạch Dừa !
Đã báo vu vơ chờ giá
lạnh,
Cho tin sốt dẻo sợ trời
mưa.
Bãi Sau cuồn cuộn ba đào
dữ,
Bãi Trước ầm ầm nhạc
rock xưa.
Nhớ quá dối lòng thu thả
ước,
Gọi anh về Cấp nhéo cho
vừa !
LDPP.
Hạ đến rồi đi, Thu lại về
Lòng người rộn rã lẫn đê mê
Mùa Thu về đến an vui lắm
Hạnh phúc an khang trên dưới huề
QThái
Thu đến rồi em nhớ không?
Nhớ mùa Thu cũ mình trong hẹn hò.
Ước gì lại tuổi học trò,
Cho anh được lại lần mò theo em.
Và rồi trong buổi chiều êm,
Của mùa Thu ấy, em... em gật đầu.
Dù bao năm tháng dãi dầu,
Luôn nhớ Thu cũ lần đầu bên nhau.
Nay đã hơn chục Thu sau,
Mỗi mùa Thu đến, anh sao xuyến lòng.
Bao Thu anh vẫn một lòng,
Như cây si ấy đem trồng đất em.
(viết tặng Thục Quyên, hiền thê dấu yêu)
QThái
Heo may cuốn vội lá thu vàng,
Gợi chuyện yêu đương quá muộn màng.
Hạnh phúc hai mươi năm gắn bó,
Gian truân ngót thập kỉ cùng mang.
Giàu sang con cái cần tu đức,
Khốn khó đôi ta ráng cắn răng.
Tóc bạc răng long nhìn chẳng rõ,
Trái tim vẫn đập mãi yêu nàng...
Nông gia 2 lúa NJ
Thương tặng hiền thê Marie Thu Nguyệt
(Mừng 20 năm thành hôn 9/23/1995-9/23/2015)
Họa thơ VH Th
Anh
Giật mình thức
giấc trước ban mai
Nhìn lá vàng
rơi nhớ lắm thay!
Sáu chục tuổi
dư buồn tóc bạc
Hai mươi năm lẻ
sầu đêm dài
Sương mờ bến
mộng trao môi mắt
Trăng sáng
đường đê đan ngón tay
Tình đẹp thu
xưa không trọn vẹn
Ngàn năm ôm ấp
bóng hình ai.
Sông Hồ