Bẽ Bàng

 

ta ngồi ươm gió chiều thiu

nghe cơn bão tố đìu hiu lên đồng

cúng tên thắp một trầm vong

long lanh khóe nhớ người không nhớ mình

niềm đau về khép lặng thinh

không môi hé mở không hình dung nhau

bẽ bàng từ vượt lũng sâu

mang theo tiếng vỡ kinh cầu thoát thai

nhớ loang chiều nợ tóc mai

hoàng hôn mận tím đêm dài đà sơn

nắng xanh trên luống chân buồn

hạt mưa rớt muộn nghe dòn vết khô

choáng cơn đau hớ mong chờ

thời gian gác trọ lặng lờ đi qua

nghe đời dạo khúc ly ca

nghe em là lạ nghe ta lạc loài

bẽ bàng từ ngữ hoang thai

nuôi cơm áo mới man khai cội nguồn

 

 Xuân Bích