MÙA THU TRONG THI CA

 

 

Còn gì đẹp bằng mùa thu lá đỏ

Lá úa vàng thay áo mới rừng cây

Người em thơ phơi áo  tiễn thu đi

Chàng thi sĩ viết vần thơ mùa thu thương nhớ cũ

 

Thu chia ly, thu hội ngộ

Thu thương nhớ sầu bi

Ôi kỳ diệu rừng thu muôn lá đổ

Con nai vàng xào xạc lá thu rơi

 

Ôi bức tranh thu muôn sắc đẹp tuyệt vời

Đặt tên con để nhớ về muà thu cũ

Ôi lai láng tình thu sao diễm lệ

Tiếng thu buồn man mác đến nghìn sau

 

Nghìn năm trước những vần thơ hò hẹn

Và yêu nhau nên thu đẹp không cùng

Nào ngờ đâu

Một chiều thu chiến tranh binh lửa ngập núi sông

 

Bao chết chóc, đau thương, lọc lừa tàn ác

Có phải chăng quỷ dữ hiện làm người

Chúng đốt làng tàn phá lũy tre tươi

Cho “đồng không nhà trống”.

 

Họ là ai đêm bắt dân chúng đào đường, đắp mô phá hoại

Thắt lưng buộc bụng cho chúng vét vơ

Đem gạo lúa về cho cách mạng chiến khu

Bao kinh hãi dân làng đói nghèo rên xiết.

 

Chúng tự xưng cách mạng mùa thu

Giết giết nữa cho nở hoa cách mạng  **

Cho súng gươm hận thù thay cơm áo ngô khoai

Bụng đói meo đâu đâu cũng nghe tiếng thở dài.

 

Cách mạng mùa thu gôm khoai gôm luá

Dân đói nghèo phải hát khúc mùa thu

Búa liềm dơ cao,dân lành rên xiết xác sơ

Máu chảy thành sông,Xương phơi thành núi.

 

Cho mùa thu cánh mạng lên ngôi

Dắt díu nhau bỏ cửa bỏ nhà

Ôi kinh hãi mùa thu cách mạng

Mùa thu quê tôi, mùa thu tan tác

 

Mùa thu nước mắt, mùa thu đói khát

Mùa thu ám sát, mùa thu ngục tù

Mùa thu lừa gạt, mùa thu rình rập, mùa thu sơ xác

Ai còn nhớ bài thơ thu thương nhớ nữa

 

Đêm có người gõ cửa bắt đi đâu

Bao thu dài thao thức ngóng chờ nhau

sao chẳng thấy trở về qua bao mùa thu lá rụng

Những dãy mồ vô tận

 

Của  dân lành vô tội phủ kín lá thu rơi

Trăng thu còn đó, con nai vàng ai cắt tiết nơi đâu

lá vàng rơi phủ kín chân cầu

chẳng thấy còn ai đứng trên cầu thu hò hẹn.

 

Thu trong tôi là kinh hoàng đói rét

Là nén nhang nghi ngút nhớ người thân

Kỷ niệm xưa nức nở hiện dần

Xin cho thu đừng về

 

Trên quê hương khốn khó

Tôi cố quên đi mùa thu năm cũ

Nước mắt tôi chảy nhạt nhòa khi chớm gió thu sang

Tôi không còn viết được nữa

vì trang giấy nhòe không còn nhìn ra chữ

Ôi mùa thu!!!

 

VŨ QUANG MINH 28-10-2010

** Thơ Tố Hữu