Đọc "Con Gái Qui Nhơn"

Của KD
Thật khó định nghĩa thế nào là thơ?

Ngôn ngữ là ký hiệu được dùng làm phương tiện để truyền đạt tin tức, tình cảm, tư tưởng...Mỗi từ không có giá trị tự tại mà chỉ là công cụ để chỉ đối tượng.

Thí dụ như chữ bò được gọi là công cụ để chỉ đối tượng là con bò. Nhưng khi từ ngữ vượt khỏi công dụng thông tin ấy để biểu hiện giá trị thẩm mỹ tự tại thì nó có chức năng thi pháp (fonction poétique). Đó là thơ theo quan niệm của Jakobson. Ông ta cũng nói: thơ là ngôn ngữ lấy mình làm cứu cánh, trong khi văn xuôi hay lời nói chỉ là những ký hiệu bày tỏ sự vật bên ngoài. Và yêu thơ là yêu lời nói đẹp.
Theo quan niệm này thì ngôn ngữ thơ phải là đẹp. Nên khi đọc 1 bài thơ đẹp, tâm hồn ta lâng lâng thích thú làm sao!

Chính vì thế mà có những câu thơ mơ hồ, khó hiểu hay vô nghĩa, chúng ta vẫn thấy hay khi đọc lên, hát lên.

Tôi muốn nói dài dòng một chút để nhập đề luân khởi cho bài cảm nhận “Đọc thơ tình KD”. KH tức bút danh của vị Bác sĩ khôi ngô Nguyễn Trác Hiếu tiếp nối bài thơ “Đi dưới hàng cây cao” của TS PĐNguyên.

Thật lạ lùng! Hai vị Bác sĩ mỗi người làm mỗi bài khác nhau, nhưng lại gặp nhau ở 3 điểm: cùng 1 loại thơ tình, cùng 5 khổ 20 câu, cùng sử dụng 1 vần riêng suốt bài. Nếu TS PĐNguyên dùng vần ao, thì TS KD sử dụng vần ương, như sân trường, muốn thương, ngoài đường... Lâu lâu tác giả phá luật bằng cách chơi chếch vận như: tâm hồn, cưới em luôn… nhưng lại làm cho người đọc sảng khoái thích thú trước cái tính khí mạnh mẽ đầy nam tính của cậu học trò đang yêu, dám vượt ra khỏi nền nếp quy luật khắt khe của đạo lý đương thời.

Hai chữ con gái, tự thân đã “thi pháp”, đã đẹp, đã gợi cảm rồi. Lại thêm áo trắng lả lướt càng đẹp, và khi gió nồm thổi tung tà áo thì ai mà chẳng “muốn thương”

Những câu thơ rất đẹp và gợi cảm như:

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Áo trắng lả lướt sân trường
Gió nồm thổi tung tà áo
Thoáng nhìn anh thấy muốn thương

Chưa hết. Con gái, Áo trắng được lặp đi lặp lại nhưng không hề nhàm chán nói lên nỗi đam mê tột cùng của chàng trai đang rảo bước phía sau màu trắng và hình bóng giai nhân đã làm ngất ngây, choáng ngợp cả tâm hồn. Hai câu:

Mưa chiều thình lình đổ xuống
Áo em ướt sũng anh thương

càng đọc càng thấy mê thấy thương, thấy muốn gần gũi, sở hữu.

Những hình ảnh, ngôn ngữ trong thơ cứ lặp đi lặp lại 1 cách thần tình như thế cho đến hết bài thẩm mỹ như người ta thường nói “đẹp như thơ”.

Không những từ ngữ đẹp mà cốt cách của đôi uyên ương rất trẻ còn trong tuổi đến trường càng lý tưởng, nàng thì:

Đẹp dáng đẹp cả tâm hồn

và chàng thì:

Giả chết để được em thương
Mệt quá anh cưới em luôn

Giống như Roméo - Juliet cuộc tình của KD rất đẹp, nhưng khác ở chỗ (đoạn kết) họ yêu nhau trong hoàn cảnh thuận lợi và đã cưới nhau. Hỏi còn gì đẹp hơn?

Đọc xong bài thơ tôi càng yêu thành phố Qui Nhơn, nơi từng có những thiên tài thơ ca hàng đầu thời tiền chiến, nay lại có thêm người đẹp Qui Nhơn.

Xin cám ơn TS KD đã cống hiến cho chúng ta một bài thơ tình thật đẹp.


Vinh Hồ

27/10/10

Con Gái Qui Nhơn

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Áo trắng lả lướt sân trường
Gió nồm thổi tung tà áo
Thoáng nhìn anh thấy muốn thương

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Áo trắng tha thướt ngoài đường
Mưa chiều thình lình đổ xuống
Áo em ướt sũng anh thương

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Anh ghẹo mà không giận hờn
Mỉm cười làn môi tươi thắm
Em hiền nên anh càng thương

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Trao anh thư tình dễ thương
Vắng thư anh buồn muốn chết
Giả chết để được em thương

Ngày ấy con gái Qui Nhơn
Đẹp dáng đẹp cả tâm hồn
Càng quen anh càng mê mệt
Mệt quá anh cưới em luôn

KD