XƯỚNG :
Xuân Đất Khách
Đất khách nàng Xuân cũng lạc loài,
Nỗi niềm cố quốc khó nguôi ngoai.
Tuyết rơi đời lạnh lùng hoang vắng,
Bão rớt đường xa thẳm mệt nhoài.
Mùng Một về nhà người bải hoải,
Giao Thừa đối bóng rượu lai rai.
Hai mươi cái Tết buồn hiu hắt,
Tan sở bước ra xe xạc xài.
Vinh Hồ
Ghi chú:
Xạc xài: tỉnh từ có 3 nghĩa:
2. bị đánh tả
tơi (tơi bời, xơ xác, tan tác)
3.
bơ phờ, tiều
tụy,
phờ phạc,
HỌA :
1- Xuân Viễn
Xứ
Nàng Xuân lại đến với muôn loài
Viễn xứ lòng ta thật khó ngoai
Tức cảnh đôi vần vơi nỗi nhớ
Sinh tình vài chữ giấu lệ nhoài
Thân nhân chẳng có vì xa cách
Bạn hữu viếng thăm cũng rạc rai
Đất Pháp ba mươi năm trú ngụ
Mà sao tình cảm vẫn sơ sài
Song Phượng
03.01.2015
Today at 6:32 AM
2- XUÂN HOÀI HƯƠNG
Hoài hương bổn tánh của nhân loài,
Bỏ nước nhiều năm vẫn chẳng ngoai.
Tháng đến bâng khuâng bà mãi nhớ,
Ngày qua mệt nhọc lão nằm nhoài.
Khoanh tay mơ lúc về Đà Lạt,
Bóp trán mong ngày ghé Giá Rai*,
Trở lại thăm quê thì cháy túi,
Mã qui bóp bụng bớt ăn xài.
*Giá Rai :
Nơi an
táng Vị Linh Mục tử đạo
Trương Bửu
Diệp. Nhiều người VN trước
khi rời VN
đã tới xin Ngài phù hộ cho ra đi
được trót
lọt. Sau khi "qui mã" ( qua Mĩ ) lại
"qui hàng"
hồi quốc ghé lại xin Ngài cho làm
ăn khấm khá
đặng năm tới trở lại thăm Ngài .
3- NON NƯỚC XUÂN
Xuân sang non nước với muôn loài
Tết đến sao lòng người khốn ngoai
Vạn đóa hoa khoe bừng nụ thắm
Đàn chim én lượn uốn lưng nhoài
Vì đâu nước mẹ thương pha nhớ
Chẳng lẽ xứ người hận quá rai
Hãy đứng vùng lên trời bão nổi
Dẹp tan lũ quỷ hết tiêu xài
Tuấn Đình
03/1/2015
4- XUÂN SAY
Thơ vui, họa Vận thơ Sư phụ Vinh Hồ
Tết đến say sưa nhục giống loài,
Mụ than không biết thưở nào ngoai.
Chồng bày cụng chén ngồi cười rộ,
Vợ dọn vươn vai đứng thở nhoài.
Oải bả lao đao từ Vĩnh Phú,
Thăm ông vất vả tận Gia Rai.
Trời ơi, độ ả cho vơi khổ,
Gặp gã Lưu Linh thứ hết xài.
5- XUÂN TÌNH
Mừng Xuân lữ thứ cảnh xa loài
Chạnh nhớ quê nhà dạ chẳng ngoai
Trắng tuyết cô đơn đêm khắc khoải
Mờ mưa lặng lẽ sáng u nhoài
Đầu năm bước vắng hồn lơ lửng
Trừ tịch thềm hoang chén rỉ rai
Xuân đến ngày trôi đôi cánh bướm
Tình ơi! Nghĩa… tiện mãi hơn xài.
6-
XUÂN KHƠI THƯƠNG NHỚ
Chúa Xuân đã đến với nhân loài,
Nhưng thấy lòng ta dạ chẳng ngoai.
Viễn xứ bao năm vai một gánh,
Tha hương ngày tháng tấm thân nhoài.
Đầu năm tết đến khơi thương nhớ,
Ngày mới xuân sang thấy rứt rai. (ray)
Xuống phố đông người chân ngại bước
Nhìn xem họ lãng phí tiền xài.
Th Anh
7- Xuân Nhớ
Họa vận thơ VH Vinh Hồ
Năm Mới nhớ nhà, sống lạc loài
Ấu thơ Mẹ bế cứ loai ngoai*
Mờ sương anh thả trâu lao nhọc
Ngả bóng chị lùa vịt lả nhoài
Đón Tết Mẹ thêu thùa mệt nghỉ
Vui Xuân Cha nhậu nhẹt lai rai
Song thân giờ đã qui Tiên cảnh
Tôi sức yếu mòn bởi phí xài...
Song Hồ
* Loai ngoai: Đứa bé loai ngoai trên tay bà mẹ
8- Chúc Mừng Xuân Mới
Xuân về bừng dậy khắp nhân loài
Sự sống địa cầu chợt tỉnh ngoai
Bướm
trắng vờn quanh hoa thẹn khép
Chim xanh ca hót lá tung nhoài
Mai Vàng chớm
nở hương phơi phới
Pháo đỏ tung bay khói nhẹ rai
Mong ước Mùa Xuân luôn
bất tận
Muôn nhà Phước, Thọ, Lộc dư xài.
NLP
9- Bớ lũ cộng tàn...
Ta với nhà ngươi cũng một loài
Mà sao uất hận vẫn chưa ngoai
Non sông
rệu rã mi cày nát
Cuộc sống te tua chị té nhoài
Nào Ải Nam Quan cùng Bản
Giốc
Từ Miền Sông Hậu đến Gia-Rai
Đâu đâu dân chúng đều than oán
Lũ Vẹm
đầu trâu thiệt hết xài !!!
NmD
10- Ngày Xuân Nhớ Cố Quốc
Lưu vong trước phải kiếm tiền xài
Rủi gặp vận eo, dạ rức rai!
Không
việc nằm nhà, ăn ngủ kỹ,
Vô phần diện bích, trí tâm nhoài.
Thương cha
thương mẹ, lòng tê tái
Nhớ bạn nhớ thầy, dạ khó ngoai!
Sự bởi do đâu thân
tại ngoại?
Ai người có thể cứu muôn loài?
Thụy Hoài Như
(01042015)
11- NỮ HOÀNG BỘ BINH
(Mượn vận bài Xuân Đất Khách của VH Vinh Hồ)
Bộ binh là lính của nhân
loài,
Đi bộ nên giày buộc thật ngoai.
Ngày lội băng bờ, thân đứng niểng,
Đêm lăn ngủ bụi, xác nằm nhoài.
Đói lòng ăn vội bịt cơm sấy,
Khát dạ uống
bừa ngụm nước rai.
Về đến thành đô bao kẻ đón,
Ra ngoài bãi chiến khối
người xài!
Nguyên Bông,
12- HẮN VÀ MÙA XUÂN
Bốn chục mùa Xuân hắn lạc loài,
Lạc loài đất khách lắm quyền oai!
Oai phong Tổ Quốc cơ đồ Việt!
Nghiệt ngã Non Sông xứ sở Đoài!
Hoài vọng Quê Hương tim rối rắm,
Đăm chiêu Đất Nước dạ râm rai.
Ai yêu Nước Việt cho bằng hắn!?
Hắn nhớ mùa Xuân nhớ miệt mài!
LDPP.
13- Cảnh nhà nghèo Đón Xuân
Vét gạo đợi xuân thấy lạc loài
Mai gầy mấy nụ cũng nguôi ngoai
Nhà suông mối gặm con nheo nhóc
Bếp lạnh chuột kêu bố mệt nhoài
Trừ tịch chẳng nhang đèn cúng kiến
Giao thừa đâu bạn nhậu lai rai
Lạy trời túng bấn phen này hết
Năm tới cho con vừa đủ xài.
Ta
14-Xuan ngoai
Đón mấy mươi Xuân vẫn lạc loài
Xuân về nhớ nước khó nguôi ngoai
Đón Xuân sao thấy lòng trống vắng
Thể xác
ôi thôi quá mệt nhoài
Ba Mươi đi làm sao buồn nản
Mùng Một đến tối rượu
lai rai
Sáng ra lại vác cuốc để cày
Đón Tết má sao quá sơ sài
QThai
15- HÁN NÔ THIỆT HẾT XÀI!
Giặc Bắc điêu ngoa cũng lắm loài,
Bảy lăm(*) tang tóc khó nguôi ngoai.
Chồng tù rạc gáo xương phơi núi,
Vợ chạy bở hơi xác mệt nhoài.
Mái rạ, mái tranh xiêu tứ tán,
Bữa cơm, bữa cháo sống lai rai
Bốn mươi năm cũ hờn sông biển
Một bọn Hán nô thiệt hết xài !!
UYÊN
THÚY LÂM
Jan 2015