Nhắn Dân Vượt Biên Hồi Hương
Tổ tiên ta là Vua Hùng,
Đẻ ra một lũ vừa khùng vừa điên!
Bỏ công kiếm cách vượt biên,
Chết đi, sống lại, mấy phen mới thành.
Buổi đầu ra sức đấu tranh,
Mong đòi công đạo cho dân quê mình.
Dần dà dành dụm ít tiền,
Đầu nghĩ một nẻo, chân xiêng một đường.
Ai bảo Tổ là Vua Hùng,
Đi đâu cũng muốn tìm đường về quê!
Xưa là một kẻ chăn dê,
Ngày nay “nhờ Cộng” đẩy đưa làm giàu!
Bởi xưa sống ở rừng sâu
Sài-Gòn chưa biết, có đâu nước ngoài!
Nhờ Cộng “sinh quán” ly khai
Đi tìm cơ hội sinh nhai lập đời.
Cũng nhờ thế, giờ thảnh thơi,
Có tiền về nước ăn chơi “báo đền”.
Cần chi phân biệt thiệt hơn.
Dù tài bương chải “trong Anh” có rồi.
Chẳng qua nhúc nhác biếng lười,
Không dám bỏ xứ, ra đời làm ăn.
Giờ vì lũ Cộng đa đoan.
Cưỡng chiếm nhà cửa, buộc Anh bỏ làng.
Trải bao nguy hiểm gian nan.
Hàn Tín mới được Lưu-Bang trọng dùng.
Sao không tìm giết Sở Vương,
Lại quên cái chuyện “lòn trôn” mất nhà!
Nên biết đồng-minh của ta,
Không phải là chỗ gạ nhờ, trao thân!
Từ tâm… xin nghĩ đến dân,
Còn trong kiềm tỏa, không phương vẫy vùng!
Họ không
chọi được Quỷ Vương,
Mà chờ cứu cánh bốn phương gởi về.
Trong khi lũ phiệt, đánh thuê,
Đuổi Mỹ hôm trước, rước về hôm sau,
Nhằm vơ vét của dân giàu,
Bỏ tiền vào túi, làm giàu cá nhân.
Có tuổi Đảng, mặc sức ăn,
Dân đói mặc chúng, chẳng can chính quyền!
Thụy Hoài Như (07032008)