Miệng Kẻ Sĩ
 

Miệng kẻ sĩ hay thẩn thờ, thơ phú
Vì thế nhân, dâng hết cả cuộc đời
Lúc thời bình, thì qui ẩn thảnh thơi
Khi quốc biến, gót mòn không kịp thở 

Ấy Kẻ Sĩ, của tiền nhân ta đó
Vì quốc dân, dâng hiến cả cho đời
Vì quốc dân, dù phải sống  nổi trôi
Vẫn ưởn ngực, vẫn ấp ôm chí cả. 

Ất Mão năm nào, Việt Nam bắt đầu hạ
Kẻ mừng "Ngày đẹp trời" bỏ ngũ ra về
Kẻ buồn "Ngày quốc hận" gạt lệ ra đi
Người ở lại, đối đầu cùng giông bão. 

Người ở lại, như chiếc thuyền chao đảo
Bị chúng ghét ghen, gọi "tư bản" thật phiền.
Của cướp xong, người đi "kinh tế mới" bon chen
Không đồng ý, cũng khó tai qua nạn khỏi. 

Khi đã chán cái cuộc đời mây khói,
Muốn đổi đời, nên liều lĩnh lên đường
Bỏ Mẹ Cha, bỏ bè bạn thân thương.
Thành công là phúc, rủi ro sẽ là hết! 

Tái lập đời, dĩ nhiên là rất mệt
Nhưng vẫn hơn những ngày tháng sơ cơ.
Không có ngày mai, và một hiện tại mơ hồ
Chỉ leng với cuốc, chẳng chi thua với thắng. 

Quá khứ là thế, nhưng khi ta nói thẳng
Có ai cảm thông?  Ta phải sợ người buồn?
Tri kỷ đâu rồi, sao ta mãi cô đơn
Nhìn những ngòi bút thương giống nòi dân tộc.

Những ngòi bút đó rất giỏi nhớ nhà, giỏi khóc,
Đâu nén hương, lời tưởng niệm ngậm ngùi.
"Giải phóng Miền Nam" họ cùng tiến bước thôi
Party ở Hải Ngoại... mấy ai coi là buồn tủi?

Ai biết trong tim ta có đang hướng về nguồn cội
Đang nghĩ gì về giống Lạc Việt da vàng!
Lạc trên xứ người, trên sân bích mà than,
Thì đã giúp được chút gì cho trời Việt? 

Thoát chết ngoài đại dương, với đời ta tha thiết
Từng phút giây, ta trân quý giữa dòng đời!
Can đảm hay ươn hèn, ta phó mặc ở người thôi
Ngàn sau Sử chỉ lưu những vần thơ đầy thương cảm!?!? 

Ôi, Tổ Quốc... Ôi, đời người có hạn
Kẻ làm sai mãi áp dụng mọi kế gian
Chân ngoài chân trong, phòng giây phút lụn tàn!
Mong
chờ thế hệ kế… coi thù là bạn... 

Thụy Hoài Như (02092011)

 

VẠT NẮNG BÊN ĐỜI

Đời đẹp lắm cứ thơ thơ phú phú

Tuổi mấy mươi ta vẫn mến yêu đời

Và cùng nhau ta thảnh thảnh thơi thơi

Trời cho vậy cần gì than với thở

 

Cuộc sống hôm nay Trời ban ta đó

Thẩn thẩn thơ thơ xin tạ ơn đời

Nghĩ làm gì chuyện bèo dạt hoa trôi

Sầu nhân thế muôn đời như thế cả

 

Xuân bước qua hoa tàn rồi nắng hạ

Thu hôm nay mai mốt lại đông về

Bốn mùa tình ấm lạnh đến và đi

Có mưa nắng có ngày giông gió bão

 

Nhìn quanh ta nếu tình người điên đảo

Thì bạn ơi xin chớ vội ưu phiền

Vì áo cơm nên đời phải bon chen

Có những lúc tỵ hiềm không tránh khỏi

 

Ai cũng biết đời người như mây khói

Thân cũng tan như lá rụng bên đường

Người với người sao vẫn thiếu tình thương

Mải mê mãi mai đời rồi cũng hết

 

Này bạn ta hình như người thấm mệt

Ôi! anh hùng có lúc cũng sa cơ

Đứng thẳng lên mà bước chớ mơ hồ

Vào trận mạc, có khi thua, lúc thắng

 

Còn chi anh có chăng ngòi bút thẳng

Moi óc tim ta viết áng thơ buồn

Lời thơ ta từ một nỗi cô đơn

Yêu đất nước yêu giống nòi dân tộc

 

Mất mát nào cũng bật thành tiếng khóc

Quê hương ơi bao cay đắng ngậm ngùi

Ta âm thầm năm tháng tiếc thương thôi

Đời lưu xứ mấy ai không buồn tủi

 

Ta vẫn nhớ vẫn thương về nguồn cội

Thịt xương ta với máu đỏ da vàng

Mong mai này dân tộc hết lầm than

Xanh Tổ quốc xanh bầu trời nước Việt

 

Ta và bạn yêu cuộc đời tha thiết

Thơ dở hay cũng làm đẹp cuộc đời

Người khen chê mình chỉ cúi tạ thôi

Trước sau vẫn những vần thơ thương cảm

 

Thẫn thờ chi khi đời người hữu hạn

Chỉ trăng sao còn lại với thời gian

Thì nắng mưa đâu sợ chuyện phai tàn

Cùng thẳng bước với đời ta có bạn.

 

Hoa Văn,  Chiều 30 Tết Tân Mão 2011