Xin được phép trích hai câu thơ của Xuân Diệu

để nói lên tâm trạng của người Cha trong ngày

Mẹ mất.

Người đi một nửa hồn tôi chết,

Một nửa hồn kia bỗng dại khờ!

Đồng thời xin “mượn vần” bài thơ của TH Lãng...

Xin mời mọi người thưởng lãm:

 

Lệ Nhòa

 

Tôi nhớ ngày Mẹ qua đời

Cha tôi đã phải nghẹn lời mấy hôm.

Vốn người hoạt bác, ôn tồn,

Bỗng dưng lại mất nửa hồn, nửa thân!

Khiến bao ray rức trong lòng,

Theo dòng nước mắt ròng ròng tuôn sa!

Năm mươi năm dư bên Bà,

Cha chưa hề trách Trời già, Trời non.

Nhưng hôm ở tại nhà Quàng,

Trước linh cữu Mẹ, mơ màng Cha than,

"Sao Mình lại quá vội vàng,

Ra đi chẳng tiếng trối trăn là gì!?!"

 

Rồi Cha chẳng nói thêm chi,

Mắt trông khờ khạo, mặt thì thảm thương

Nhìn Cha, lòng những ngại ngùng,

Ông không chấp nhận đôi đường, đoạn duyên.

Mà vẫn muốn vùng trời riêng,

Muốn ôm chuyện cũ, để phiền vấn vương.

 

Ôi, chữ tình, quá phi thường,

Hơn nửa thế kỷ, vui buồn bên nhau.

Giờ gãy gánh, thấy mà đau.

Âm dương cách biệt, tím sầu thời gian!

Người đi quên điểm dung nhan

Nửa hồn ở lại, mơ màng dáng xưa!

 

Ngoài kia, Trời đổ cơn mưa

Sắp trăm ngày giỗ... tựa hồ hôm qua!

Cha ngồi nâng những cành hoa,

Thì thầm với Mẹ như là người say!

 

Chữ tình, ôi, tuyệt quá tay!

Thụy Hoài Như (11052010)

 

Lệ nhòa … tình say !

(Họa vận bài "Bờ vai em mượn" của TH Lãng)

 

Chia tay biết nói điều chi

Hương tình còn đó thầm thì nhớ thương

Tơ vò lòng mãi vấn vương

Mà sao hệ lụy đôi đường đò duyên

 

Thôi thì giữ lấy niềm riêng

Đừng vì cách biệt muộn phiền tơ vương

Chuyện đời tan hợp lẽ thường

Bởi chưng vận nước dặm trường xa nhau

 

Thôi thì giữ lấy niềm đau

Tình xa chớ phụ bạc màu dối gian

Em về gìn giữ dung nhan

Mai sau sum họp rộn ràng hơn xưa

 

Mây bay về núi trời mưa

Nước tuôn ra bể mây vừa tan qua

Vườn nhà trổ mấy khóm hoa

Chúng mình đoàn tụ lệ nhòa… tình say !

 

Tuấn Đình

 

Bờ vai em mượn làm chi ?

Để cho một thuở xuân thì … nhớ thương !

Trao chi ánh mắt ngại ngùng

Buộc thuyền hệ lụy vào cùng sông duyên

 

Giữ chi một khoảng trời riêng

Ru tình xa vắng muộn phiền vấn vương

Ước chi một cõi đời thường

Để mai mỏi gối dặm trường tìm nhau

 

Mượn nhau em nhé niềm đau

Hong tình son cũ bạc màu thời gian

Giữ chi hình bóng dung nhan

Biết tình còn đợi rộn ràng như xưa ?

 

Quên đi em nhé … trời mưa

Hàng mây, giọt nắng như vừa hôm qua

Giữ chi trăng vỡ, tàn hoa

Cho tâm vương vấn lệ nhòa tình … say

 

Lãng …