Hỡi Người Bạn Cùng Thuyền

 

Chuyện Bạn vừa kể, cũng là lời tôi muốn nói

Ra đời trong Nam, nên mỗi mỗi tôi đều quen

Về xử kỷ, hàng xóm đối nhau rất đậm tình,

Khi ngồi tán ngẫu, ít khi bàn về "văn vật".

 

Bởi chúng tôi, đa phần là dân quê chân chất.

Rất trọng tình đồng bào, nên thích chuyện thần tiên!

Bởi rất nhẹ tai, nên dễ bị phỉnh vì "hiền".

Hiền đến "dại", mới mất đi bầu trời hạnh phúc.

 

Ngày Bạn vào Nam, Bạn ngạc nhiên, và thán phục,

Bạn bày tỏ nỗi niềm, "cảm kích người anh em".

Nhưng Bạn ơi, cũng vì bọn Hồ, Cáo, bá quyền,

Đã cưỡng chiếm tất cả, cả gạo, tiền, thức uống.

 

Khiến Hòn Ngọc Viễn Đông, đã nhiều năm sinh động,

Một sớm một chiều thành vùng đất mất tự do.

Bởi có kẻ yếu lòng, sợ bom rụi thủ đô.

Bởi gã Dương Nhật bị bọn hoang đàng phỉnh gạt.

 

Nên Hắn đã lùa anh ruột mình vào lồng sắt

Để lấy lòng lũ giặc Bắc "kính yêu"

Hắn có ngờ đâu, chỉ một sớm, một chiều

Tiếng nói của Hắn đã không bằng con vẹt.

 

Và mấy thập niên qua, chẳng nghe tin sống chết.

Hắn có là "Thằng Rơm" trước cổng một hành tinh?

Hay đã xong rồi, cùng lúc với Mác, Lenin?

Bởi lũ quỷ đỏ đã quyết vồ nhà tư sản.

 

Ôi, bởi mộng làm giàu,...

         chúng cùm dân bằng chiếc cùm "cách mạng"

Rồi với mộng ngu dân,...

         chúng bắt dân dùng thể lực thay trâu.

Và phút chốc vựa lúa Miền Nam được thay bằng tem phiếu

Hợp tác xã càng uênh oang, chữ nghĩa hóa nương dâu.

 

Bạn cảm tạ Miền Nam giúp phá màn u tối

Nhưng với chúng tôi, đó là cú soóc vô minh,

Lòng hận lòng, sao để mất nhân quyền?

Vì khiếp nhược, hay vì quá tin Cộng Sản?

 

Bạn cảm tạ Miền Nam, tôi càng căm thù các Đản-g!

Vọng ngoại, mơ Đại Đồng, quên tổ quốc thiêng liêng

Quên bản thân là con cháu Rồng Tiên

Chia, nhượng đất, như phường vô gia tộc.

 

Mà kỳ thật, chính Trường Chinh đà khai lập

Hội đấu tố ông cha, rất nở mặt với năm châu!

Chỉ bằng nầy, luân lý Việt còn đâu!

Vẳng hai tiếng "thuần hóa" một U Minh hùng .

 

Cảm ơn Bạn, cảm ơn Người chiến

Đã khổ công, chống lũ Rợ xâm lăng

Tiếc một điều là Quân Kỷ ở trong Nam,

Quá gay gắt, nên họ đã phải lòn trôn chịu nhục.

 

Thụy Hoài Như (07312014)

 

Cảm Tạ Miền Nam

 

 

Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói

Với Miền  Nam , miền đất mới thân quen

Một lời cảm ơn tha thiết chân tình

Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.

 

Tôi còn nhớ sau cái ngày "thống nhất"

Tôi đã vào một xứ sở thần tiên

Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền

Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.

 

Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục

Mở mắt to nhìn nửa nước anh em

Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền

Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.

 

Trước mắt tôi, một Miền  Nam  sinh động

Đất nước con người dân chủ tự do

Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô

Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt.

 

Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt

Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu"

Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều

Con người nói năng như là chim vẹt.

 

Mở miệng ra là: "Nhờ ơn bác đảng

Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh

Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin

Tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đường vô sản."

 

Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng

Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu

Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu

Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.

 

Cảm tạ Miền  Nam  phá màn u tối

Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh

Biết được nhân quyền, tự do dân chủ

Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.

 

Cảm tạ Miền  Nam  khai đường chỉ lối

Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng

Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên

Chớ không là Cac Mac và Le nin ngoại tộc.

 

Cảm tạ Miền nam mở lòng khai sáng

Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu

Mà trước đây tôi có biết gì đâu

Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ.

 

Cảm tạ Miền  Nam  đã một thời làm chiến sĩ

Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng

Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ

Dù không thành công cũng đã thành nhân.

 

           Phan Huy