“Họa Chăng” Họa:

Thăm Lại Quê Hương

Tôi về thăm làng, làng quê còn đó,

Lang thang như một khách lạ vô-danh.

Thăm mồ mả tổ tiên ở ngoại thành,

Tôi ngạc nhiên thấy một con kinh dẫn nước.

Từ con kinh, tôi dò từng bước,

Dẹp sậy, lao, để tìm mộ tìm tên,

May mắn thay, những mô, trũng, gập ghềnh,

Đã mất biến, hoặc theo ai về chín suối!

 

Ngồi bên mồ Ngoại, tôi cố tìm một chút an ủi

Bỗng chợt nghe văng vẳng lời Ông.

“Chớ ở nhà, hãy đi học đi con!

Kẻo mất bài vở, thua sút bạn bè là khốn!”

Ấy…  lời Ông tôi, khi đang trên giường bệnh.

Ông  chẳng muốn cháu con,

Ở lại bên mình,

Mà chỉ muốn chúng chuyên tâm lo đèn sách!

Ngoại, Ngoại ơi, những mảnh bằng treo vách,

Cháu đã cáo thành, nhưng sự nghiệp chẳng ra chi!

Bởi say mê dược thảo, không chọn đúng lối đi.

Nên hầu như đã bị dòng đời quên lãng.

 

Tuy mang tiếng là người khoa bảng,

Cháu vẫn bị đời hất hủi, bỏ lại phía sau

Dẫu trước đây cũng có kẻ ngã nón chào

Và lắm kẻ ghét ganh vì cái hư danh ấy!

‘Ft. Smith Times’ tuy cũng chỉ là mảnh giấy

Nhưng Canh Thân kia (1980) vẫn là tảng đá ‘lập đầu công.’

Nên cháu mừng, và hãnh diện với núi sông,

Mình đã đóng góp, làm rạng giống nòi dân Việt.

 

Tính đến ngày nay, đã biết bao anh thư, hào kiệt

Từng cùng chen vai, hoặc tích cực, hoặc âm thầm

Gánh vác non sông đang lúc suy trầm

Trương thuyền mạt pháp... đương đầu với sóng gió!

 

Cháu về phen này, đưa Mẹ về nằm đó.

Thăm lại quê hương, như khách lạ vô-danh!

Thăm lại quê, với tâm trạng ngỗn ngang!

Lòng tự hỏi, "còn nhớ gì nơi chôn nhao cắt rốn?

Ôi, Đời tị nạn... không ngoài cái nghĩa “Trốn”*!

 Thụy Hoài Như (10252010)

* Trốn: tị nạn: take refuge => refugee

 Dựa theo Vần của bài thơ:

 

     NHỚ CHIẾN SĨ

 

Đống xương trắng của ai nằm đó

Xin thưa rằng:  của Chiến sĩ Vô danh

Khí hùng thiêng trời đất đã tạo thành

Ơn Võ Lộ trải thân đền nợ nước

Tổ quốc gọi làm trai mau tiến bước

Đâu nề chi lửa đạn với lằn tên

Đuổi quân thù như thác đổ ra ghềnh

Dẫu có thác cũng ngậm cười nơi chín suối

Nay có kẻ nhớ mình là nguồn an ủi

Cho muôn ngàn bộ xương trắng về sau

Trước anh linh tôi xin ngã nón chào

Đáng kính phục những người vô danh ấy

Can đảm của bạn đã ghi vào trang giấy

Lịch sử oai hùng bạn đã có công

Nở nụ cười đắc chí ngó non sông

Nhìn bốn bể toại lòng người trai Việt

Thắp nén hương lòng nhớ người anh kiệt

Có đôi giòng lệ đổ thương thầm

Bạn linh thiêng xin nhìn non nước Việt thăng trầm

Và hộ độ qua cơn sóng gió

Đống xương trắng của ai nằm đó

Xin thưa rằng:  của Chiến Sĩ Vô Danh !

 

Phương Tú Anh

Honolulu – Veterian Day 1998