Chuột Nhe Nanh
Xin mượn vần bài thơ TĐT Lê Phi Ô và
phối hợp cả bài họa ý của TS Vinh Hồ.
Ôi, bốn thập niên không xóa đi thời trai
trẻ!
Bốn thập niên, tuy không cưỡng được mệnh
Trời,
Cũng không đủ đồng hóa ta thành một
lũ,
Dẫu đời ta thân bèo bọt nổi
trôi.
Dẫu Cộng cố xóa đi lằn ranh ta-địch,
Thù bạc đãi dân Nam, vẫn nặng tựa Thái
Sơn.
Dầu vĩ tuyến 17 đã không còn là biên
địa,
Trong máu tim ta, ranh Quốc Cộng vẫn ràng ràng.*1
_______________
*1 vẫn ràng ràng:
vẫn không
sờn,
vẫn không mờ
Sau 30 tháng tư, Cộng xưng hùng một
cõi,
Dẹp được bọn Nằm Vùng, để lộ cái tâm
ma.
Rồi nào là “hòa giải”, “khoan hồng”, chúng
gọi,
Cái tài mị dân, mỗi lúc mỗi đồn
xa.
Sau bốn thập niên, ta giờ hai thứ
tóc,
Bọn bịt lỗ châu mai, giờ chẳng dám cầm
quân.
Bởi xưa ăn sương, giờ ăn toàn chén
ngọc,
Nhờ Đảng chống lưng đang tận hưởng mùa
xuân.
Xưa “bụng đói” nên chẳng phân nhẹ
nặng,
Giờ “hữu sản” rồi, chúng nào dại chen
vai.
Trông đánh Tầu ư? Dễ đâu dành phần
thắng,
Giặc đã vào Dinh, còn mơ cuội “Chí làm
trai”!
Ôi, xưa vào Nam là chẳng mong quay
về...
Bắc!
Dù phải hy sinh... cũng chẳng dám (hé miệng) kêu
ca.
Không phải vì thù, cũng không hề vì
hận,
Mà vì “tem phiếu” cho gia đình, nên bán mạng ngoài
xa.
Ôi, bởi sinh bắc... nên tự cho đời là hư
ảo!
Nào ngờ đâu, bỗng chốc có nhà
lầu.
Có cả gái đẹp, tiền tài và xe
xịn,
Thì dại gì Chống Đảng chuốc thương
đau?!
Ôi, được miền Nam, chúng không gì đáng
hận,
Duy đâng đất đảo cho Tàu cho nhẹ gánh trên
vai.
Mới đáng khinh, khi ngồi hồi tưởng
lại...
Bởi khôn ngoan sao không đấu đá với người
ngoài?
Khi chiếm Sài Gòn, cho dù mang tiếng “cướp”,
Dù phải giết hại đồng bào, để được tiếng đại
gia,
Chúng vẫn rắp tâm, vẫn không chùn chân, quay
lại,
Dù “phi nhân” vẫn hơn “kiếp đồ đá” đến
già
nua!
Ôi, “Nhà giàu đứt tay...” no đủ biến yếu
hèn,
“Ăn mày đổi áo...” vốn “chuột sa hũ nếp.”*2
Đã “vô thần”, lạ chi trò lừa
bịp,
Tư sản đánh rồi, là thoát kiếp con
Sen.
______
*2 “Ăn mày đổi áo”:
chuyện gã “ăn mày” gặp được
một “hoàng tử trẻ” đang cố trốn ra ngoại thành chơi,
lại được “ngài” đề nghị đổi áo... Thật là “chuột sa hũ nếp...”
thoát kiếp bon chen
(chuyện kể của Anh Quốc.)
Ôi, Sài Gòn xưa, “hải chiến” tiếng đồn
xa,
Nay chống Tàu Cộng, sẽ hoàn nguyên “nằm ống cống!” *3
Thì dại gì chẳng ngồi cao, mặc tình vênh
mặt,
Tổ quốc “Đại Đồng” nào chỉ Hoàng, Trường
Sa!
_______
*3
Tác giả thường coi CS là bọn người
từ ống cống chui ra...
nên “hoàn nguyên” ở đây có nghĩa là “về
nhà”
vậy.
Ôi, hãy hiến cả đi, đừng bàn chi
vinh
nhục,
Ba vạn sáu nghìn ngày cũng có phút
ra
ma.
Được "Big Minh" cho, dại gì không
reo vui, hò
hát,
Mặc ai tính toan “phục Quốc” – “bắn
chiến
xa”.
Thụy Hoài Như (04122015)
Chiến-Sĩ ca...!
Âm vang tiếng vọng thời trai trẻ,
Bẻ súng lòng đau hận ngất trời.
Quảng-Trị, Bình-Long dòng thác lũ,
Đêm ngủ chập chờn vận nước trôi.
Núi
biếc hành quân săn
lùng địch,
Đèo cao vực thẳm vượt trường sơn.
Xác bạn, xác thù phơi chiến địa,
Gian nan thử
thách vẫn không sờn.
Biên trấn hùm thiêng riêng một cõi,
Khe-Sanh sạn đạo diệt tà ma.
Mỗi bước giày saut sông núi gọi,
Đêm kích mơ về phố thị xa.
Em nhớ chờ ta cài mái tóc,
Hoa rừng hái vội lúc dừng quân.
Quà tặng chiến trường hoa Lan ngọc,
Thoảng hương mùa cưới nặng tình xuân.
Lương
khô gạo sấy ba-lô nặng,
Poncho nón sắt áo sờn vai.
Xung phong diệt địch trăm trận thắng,
Ngang dọc một thời thỏa chí trai.
Xưa nay chinh chiến mấy ai về...!
Ngạo nghễ bên trời chiến-sĩ ca.
Nợ nước thù nhà thiên cổ hận,
Một ngày phục quốc chẳng còn xa.
Lê Phi Ô
VẪN CÒN TRÁNG-SĨ BÊN TRỜI HÁT
Họa theo ý thơ Lê Phi Ô
Ô hay giữa cuộc đời phù ảo !
Bơ sữa, X.O với nhà lầu.
Gái đẹp, tiền tài và xe xịn,
Vẫn còn tráng-sĩ lẫn niềm đau ?
Vẫn còn gan ruột thiên thu hận ?
Thù nhà nợ nước nặng hai vai ?
Tráng-sĩ một đi không trở lại,
Da ngựa bọc thây ngút ải ngoài ?
Sài Gòn bây
giờ là trộm cướp,
Chân dài, tửu điếm với đại gia.
Việt kiều vô số người quay lại,
Hưởng vội tuổi xuân sắp sửa già.
Lắm kẻ bây giờ sợ và hèn,
Chạy theo tiền bạc sống bon chen.
Luồn cúi, mánh mung, lừa với bịp,
Sống
mòn, cam chịu kiếp con Sen.
Sài Gòn bây
giờ đâu có xa,
Chỉ
ba mươi tiếng trở về nhà.
Trên
phố, Việt kiều đi đụng mặt,
Gặp
nhau trong quán nhậu, mát-sa ?
Ô hay giữa cuộc đời vinh nhục !
Vàng thau lẫn lộn quỷ và ma.
Vẫn còn tráng-sĩ bên trời hát,
Mơ "ngày phục Quốc chẳng còn xa".
VH
KHỈ TRỞ VỀ RỪNG
Mượn vận thơ hay Bác Lê Phi Ô
Để diễn nghĩa bài thơ chua của VH Hội trưởng tiền nhiệm Vinh Hồ
Đầu không xanh nữa như thời trẻ,
Nước vẫn đau thương bởi mệnh Trời.
Khỉ vẫn về rừng như một lũ,
Khóc cười theo vận nước nổi trôi.
Khó nhận diện ai thù ai địch,
Bởi Vịt kìu phủ một nước sơn.
Đều ăn mặc mát trời ông Địa,
Đau thương ngày ấy đã úa sờn?
Lắm tiền hưởng lạc riêng một cõi,
Liếc nhìn dân Việt đói như ma.
Kệ ông vé số đang mời gọi,
Vịt kìu người từ tận phương xa.
Qua rồi những ngày xưa tang tóc,
Giờ đây sống vội với ba quân.
Lả lướt danser cùng người ngọc,
Vui mau kẻo hết tuổi hồi xuân?
Sơn hà ngu gánh chi cho nặng,
Quê người cày cuốc đủ oằn vai.
Hồi hương nhìn Vẹm mừng "chiến thắng" (?)
Nhắc làm chi chuyện "phận làm trai".
Nếu đi đừng tính chuyện quay về,
Đến quán bia ôm vui hát ca.
Xóa niềm đau cũ THIÊN THU HẬN,
Thì NGÀY PHỤC QUỐC SẼ KHÔNG XA !!!
Nông gia Hai Lúa NJ
Tháng tư đen 2015