Nỗi Khát Khao Một Đời Tìm Mãi…

 

  Mark Twain hóa thân ra chú bé Tom Sawyer để còn ngược xuôi tinh nghịch trên dòng Mississippi; Duyên Anh trở về phố nhỏ “Ngày Xưa Còn Bé” với “Thằng Vũ”, “Thằng Côn”, “Con Thúy”; và Thi hào T.S. Eliot cho thơ là sự vượt thoát của cảm xúc và cá tính (an escape from emotion and personality).

Vượt thoát vì không gian này chật chội, không đủ dưỡng khí cho mơ mộng; do đó, tác giả Uyên Thúy Lâm (UTL) đành  ôm thơ đi dạo ngoài vòng hiện thực.  Vượt thoát vì UTL muốn hái trái tình yêu lấp lánh bên kia bến bờ; và đoạn kết chưa chắc là phải đẹp như một câu sáo người đọc hay gặp ở phần cuối những truyện thần tiên, vì khi trái ngọt trong tầm tay cũng có thể là trái cấm vườn địa đàng, còn chăng là ăn năn, nuối tiếc khôn nguôi, bám suốt đường đời.

 

            Ở Uyên Thúy Lâm, thế giới ảo trải rộng và hấp dẫn hơn đời thường và lý trí phải lùi lại để dành chỗ cho tiếng nói của con-tim-ngọt-đắng, của gặp-gỡ-chia-ly; trong đó, con người, tình yêu, và tất cả hệ lụy bị cuốn vào mê cung–thế giới của Don Quixote, ngớ ngẩn trong hành vi nhưng vô cùng lãng mạn trong ân tình.  Trong đám sương mù đó cháy lên hàng nến sáng dẫn tới “Vườn Hương Cổ Tích”. Cứ thế thơ mộng, ngao du, một đêm khuya, Thi Nhân dừng lại bên khóm trúc thấy Romeo-bất-tử cầm tay Juliet-tinh-tuyền dạo chơi dưới trăng…

 

            Tình yêu tự nó đã vô lý rồi!  Chẳng thế mà Xuân Diệu phải nói “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu” đó sao!  Dĩ nhiên, hấp lực tình yêu thì lớn lắm, lớn hơn sự tự chủ, và nhân loại cứ thế trầm mình vào dòng xoáy để chết trong nước mắt.  UTL cũng không thoát ra được định luật ấy khi viết bài “Tình Sử Cổ Loa Thành”. Mỵ Châu say men yêu mà không thấy Trọng Thủy phụ tình.  Hay một giả thuyết khác: Có khi nào Mỵ Châu dù biết mình bị lừa mà vẫn bất lực (với hạnh phúc) trong cơn lốc tình yêu?  Trọng-Thủy-lừa-dối và cả Mỵ-Châu-làm-ngơ cuối cùng phải trả giá cho hành vi lao vào cơn lốc.  Nhưng câu hỏi ngàn đời vẫn là nếu Mỵ Châu được yêu lại lần nữa, nàng có lập lại cuộc tình bi đát đó nữa không?  Xin thưa là có bởi vì con tim tình yêu vốn mù lòa.

 

Đợi bao năm tìm về qua chốn cũ,

Anh còn đâu sau dâu biển phận người.

Ánh mắt trăm năm vẫn hoài ấp ủ,

Lòng đất sâu , trong đáy mộ hồn tôi!!.

(Ánh Mắt, thơ UTL)

 

Một phút ngọt ngào thôi cũng đáng để đánh đổi một đời oan trái!

 

            Cuộc vượt thoát hay tìm kiếm thi vị ấy bắt đầu từ những năm 60, TG lúc ấy tuy còn rất trẻ  nhưng đã định hướng cho hành trình của mình với tâm hồn thật lãng-tử-“Hồ-Trường”:

 

Hải du đêm nay ta rời đất ấm,

Hải du đêm nay hội ngộ chị Hằng.

(Chuyến Hải Hành, thơ UTL)

 

            Đánh đổi cái êm đềm cố định để tìm cái  mỹ hảo viễn vông vì người thơ cho đó là chuyện đáng làm.  Sống mà không yêu và không được yêu là không tròn kiếp người.  Chiếc thuyền tình  bồng bềnh chở gã Trương Chi muốn thử trái cấm, mong ngóng những thứ chưa hề biết, để rồi biết, để rồi cảm, để rồi thấm thía bên kia đồng bạc hạnh phúc là đau khổ, rồi bất lực trước định mệnh, rồi thoát thai thành “Gió Hát” để “…rằng ta yêu người, yêu mãi đến trăm năm”.

            Thi Nhân có được sự bạo dạn phá cách trong tình ý, nhưng lại không cắt được dây tình oan nghiệt, bởi tình yêu vốn là cái vòng kim cô chi phối toàn diện con người.  Vì thế, duyên kiếp cũng đồng nghĩa với thủy chung như nàng cô phụ kia bao năm chờ chồng, hay như Trọng Thủy kia hớt hơ, hớt hãi, chạy tìm Mỵ Châu, cho dù chỉ để một lần tạ tội.

 

Anh viết tên em trên cát,

Sóng biển muôn đời xóa đi.

Viết tên em trong lời hát,

Lời nào cho buổi phân ly.

Anh viết lời thương trên lá,

Xuân sang tươi mầu lá non.

Qua mưa đông, vàng nắng hạ

Tình si dại mãi như còn…

(Viết Tên Em)

            Thì đúng là “tình si dại mãi như” thuở ban đầu.  UTL muốn quay ngược thời gian để sống lại một phút “lưu luyến ấy”. UTL biến tất cả sự vật chung quanh–cát, đá, lá–thành giấy mực không hạn định thời gian và không gian để nói lời khát khao.  Bao nhiêu lần sóng biển xoá đi tên người tình thì bấy nhiêu lần Thi Nhân sẽ là con dã tràng khờ dại nắn nót viết thơ trên cát.

 

            Định mệnh cuối cùng cho tình yêu vẫn là chia ly–một lời cuối, đôi tay bịn rịn, hạt lệ sương rơi rụng trong tiếng còi tàu héo lòng của một “Sân Ga Tiễn Biêt”.

 

  Một mùa yêu dấu vừa qua hết

  Đỏ thắm sân trường xác phượng tan

  Dáng anh xin khắc vào tâm thức

  Giữ đến ngày sau dẫu mộng tàn .

 

            Con đường hun hút chia ly sẽ dẫn thẳng đến mênh mang biển nhớ. NHỚ trong tình yêu là một hành động bản năng của sinh vật tình yêu. Nhớ vì còn chút hy vọng, dẫu mong manh.  Nhớ vì đó là chất nhựa sống duy nhất trong thân cây khô héo.  Nhớ vì không biết làm gì hơn.  Nhớ để lưu luyến, để giữ lại cái đẹp trinh nguyên buổi ban sơ, để làm hành trang còn lại cho cuộc đời.

 

Tuổi hoa niên anh đến

Trao em giấc mộng đầu

Rồi tàu không đổ bến

Anh biền biệt nơi đâu ?…

Trùng điệp sóng thời gian

Không xóa mờ hình bóng

Tháng năm chừng lắng đọng

Thương nhớ tuổi son vàng.

            (Thiên Thu)

 

 

            Nó cứ thế bám theo cuộc đời, giành ngự hết ngày tháng, vùn vụt trôi tuổi hoa niên.  Rồi một hôm…

 

Lớp lớp thời gian tưởng mới đây,

SÔNG CHIA biền biệt khó mong ngày.

Bến xưa nào thấy con đò cũ,

Hiu hắt lòng đơn gửi gió mây.

(Sông Chia)

 

            Khi tình yêu vỗ cánh bay thì chỉ còn lại hối tiếc khôn nguôi.  Thời gian vốn là con đường một chiều khắt khe không cho bất cứ ai quay lại.  Chỉ duy nhất trong tâm tưởng bao dung một Vườn Hương Cổ Tích êm đềm với không gian nguyên sơ huyền diệu–chén trà thơm vừa rót còn sợi khói, lá trúc vẫn xanh nõn lả lơi, trăng mười sáu sáng ngát tuổi mơ, bài thơ tình sáng nay chưa ráo mực, tiếng hát Trương Chi, ngay cả Mỵ Nương chưa một lần được nghe…

 

            Vẫn biết vũ trụ này vô lý trong hóa thân vô thường.   Vẫn biết trăng là ảo ảnh mà sao Lý Bạch buông mình ôm bóng nguyệt.  Vẫn biết cuộc phù sinh thoáng chốc mà sao người  cứ mãi ôm đồm đi hoang.  Vẫn biết đằng sau hạt nhỏ hạnh phúc kia là chuỗi dài đau khổ mà sao ta cứ mù quáng lao vào.  Và bất chấp muôn vàn những điên rồ khác, không riêng gì UTL, mà tất cả nhân loại đều muốn nếm thử cái vị đắng chát đầy phù-thủy-ma-lực kia.

 

            Thôi thì “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt!” Chúng ta hãy ngồi xuống cùng nâng chén trà trong vườn mộng Uyên Thúy Lâm để chất ngất nỗi đau nhân tính.  Khóc đi, vì thế nhân đã khóc!  Cười đi, vì thế nhân vẫn cười!  Nhìn trăng thì cứ việc nhớ bến Tầm Dương.  Ô kìa! Gió kia sao lại tỉ tê khúc Tỳ Bà?

Tạo Ân

Orlando 07-08-14