Cơm và Phở (thơ vui)
Vợ là cơm
nguội nhà ta
Nhưng lại là
phở thằng cha láng giềng
Phở ăn thì
phải trả tiền
Nhiều ông mê
phở mất tiền tật mang
Tật mang lại
bị lang thang
Vì cơm, phở
đã không màng đến ta
Ngồi
buồn mới chợt nghĩ ra
Thì ra cơm
nguội nuôi ta suốt đời