THU TÀN
(Họa "Trời Vào Đông"
Thơ Tuấn Đình)
Sao đuổi tiết sang đông?
Cho nhung nhớ lạ lùng!
Mưa thu chan nỗi nhớ,
Mắt Mẹ màu chưa trong…
Đừng vội đón mùa đông,
Mà môi đọng giọt buồn!
Vườn sau cây trụi lá,
Ngõ trước, đợi chờ mong…
Bao mùa vàng lá rơi,
Kết chuỗi sầu không vơi!
Viễn xứ vàng thu muộn,
Quê hương tím góc trời…
Chậu cúc trước hiên nhà,
Xây tròn những đóa hoa.
Sắc vàng ươm biển mộng,
Bóng Mẹ hiền quê xa…
Gánh sầu nặng trĩu oan,
Ôm mãi những thu tàn.
Bởi ở khung trời cũ,
Làng quê dâu bể tan…
Thu luyến cõi trời đông,
Quyện nâu biển lệ lòng.
Sương mờ giăng mặt nước,
Bên đó có hay không?...
Nguyên Bông.
12/07/2013.