Phấn Hoa

 

Ai bảo mùa đông sẽ chẳng qua,

Vì em bỏ lại một mình ta.

Hoa xưa héo rũ bên đường vắng,

Anh nhặt đem về thấy xót xa.

Em khóc rằng đời bao lận đận,

Hồng nhan bạc phận kiếp phong trần.

Còn ai thương xót hoa tàn héo,

Số phận long đong chỉ một thân.

Thế đấy mà anh cảm thấy thương,

Cho em mái ấm, gối, chăn, giường.

Sớm hôm chăm sóc như người mến,

Hoa héo bây giờ hoa tỏa hương.

Em nói ơn kia mãi chẳng phai,

Cùng anh hôm sớm sống chung hoài.

Phân vân không muốn vương tình lụy,

Đã khổ phụ phàng rất đắng cay.

Anh bảo chúng mình bạn thế thôi,

Làm thơ, đàn hát, ngắm mây trôi.

Không ngờ nước mắt tuôn trên má,

Biết lắm! đời em chẳng xứng đôi.

Em khóc lệ nhòa vai áo anh,

Trong lòng xao xuyến nghĩ loanh quanh.

Sao ta không dám yêu nàng nhỉ?

Có phải vì ta sợ chẳng lành.

Hôm ấy mưa rào đến giữa khuya,

Mây giăng tiếng sấm chớp ngàn tia.

Em vào run rẩy xin cùng đắp,

Chăn ấm qua đêm sáng sẽ dìa.

Phòng vắng đêm mưa gần gũi nhau,

Người xưa nhắc nhở đến ngàn sau.

Lửa, rơm cách biệt thì không cháy?

Gần quá ai ơi sẽ rất mau.

Như thế lòng ta bỗng chảy tan,

Tình yêu kết dấu đã tuôn tràn.

Đưa nhau tột đỉnh đài ân ái,

Từ đó sa vào cõi mộng hoang.

Những tưởng tình yêu hạnh phúc rồi,

Cái ngày ta sợ phải buồn thôi.

Em đi để lại căn phòng vắng,

Chim khóc vì chim lại lẻ đôi.

Giá lạnh đêm đông cũng phải qua,

Trời Xuân mang lại cảnh an hoà.

Tháng năm còn đó đời vui sống,

Giữ mãi làm gì chút phấn hoa.


NLP 1/12/2014