Tình Người Việt Nam
Riêng
Trang tặng Thi sĩ NXVan

 

Mời anh ngự phiến thơ này

Dệt trong làn gió và mây cuối trời

Nhẹ nâng nét bút mở lời

Trong đêm trăng sáng ngập trời, biển, sông

Vần thơ viết tự đáy lòng

Niềm mơ sưởi ấm trời Đông quê nhà

Có dòng sông nhỏ thuyền qua

Bên thềm non nước bao la mỹ miều

Nhớ ngôi trường cũ mình yêu

Thuận chìu nghịch cảnh buồn hiu xóm dừa

Yêu quý lắm, mái nhà xưa

Trang đời đậm nét gió mưa vô thường

Biết bao kỷ niệm thân thương

Nơi nào đẹp nhất ? Cố hương tôi mà!

Thơ tôi có đoạn xót xa

Kịch không màn cuối rồi ra bất bình

Có đoạn xuân lại trổ sinh

Ngàn tia nắng sớm trữ tình như ru

Sau lưng khói lửa mịt mù

Để buồn cho một tiết thu miệt mài

Thơ tôi có đoạn thở dài

Đoạn rơi nước mắt chẳng phai hương lòng

Đêm nay nhìn nguyệt dòm song

Gieo vần lục bát thoát vòng héo hon

Đêm nay trăng sáng thật tròn

Hoa lòng đã động nét son nửa đời

Chúc anh viên mãn nụ cười

Trong tình viễn xứ, giữa trời tha hương

Lưu vong như khách lỡ đường

Buồn, vui chia xẻ tình thương đất người

Thế nhân chỉ có một trời

Thương yêu gìn giữ “Tình Người Việt Nam ”

 

 

  


q Minh Khoa  q