Tác giả nhà văn Lê Văn Hưởng ký sách
(Ảnh: Đoàn Thủy Tiên)
Nhân Lễ Ra Mắt Sách
|
Thật là một vinh hạnh cho tôi, tối hôm nay, vào những ngày đầu của mùa Xuân Tân Mão đầy ấm áp như thế nàỵ, được Ban Tổ Chức HVNTD dành cho cơ hội đứng ở đây để giới thiệu đến quý vị tiểu sử tác giả TTTN của Người Lính Già, Nhà Văn Đại Tá Lê Văn Hưởng.
Vâng, thưa Quý vị, thưa quý Văn Thi Hữu,
Đây quả thật là Người lính già, Người lính già thật sự, ông sinh năm 1927, ông lớn hơn tôi 14 tuổi - số tuổi đời là 84. Ông cũng hơn tôi về số tuổi lính của người thanh niên bước vào cuộc chiến bảo vệ Miền Nam Việt Nam tại Quân Trường Thủ Đức, Khóa 1 năm 1951, còn tôi khóa 23 năm 1967.
Cho nên tôi thật tâm đắc với nhà thơ Vinh Hồ - gọi tác giả là Người Lính Già - chữ lính ở đây ngầm nói lên tinh thần hào hùng thân thương của người quân nhân trước sứ mệnh đấu tranh cho một VN Tự Do Dân Chủ, cho dù vũ khí trên tay bầy giờ là ngòi bút.
Tôi muốn mượn bốn câu thơ của nhà thơ Lê Thị Hoài Niệm ở trang 196 TuyểnTập:
Nhà tan thất thế ôi cay đắng,
Nước mất sa cơ thật đoạn trường,
Chiến đấu thân già nhờ ngọn bút,
Anh hùng há để tháng năm vương!
Thưa quý vị,
Khi ngồi viết về tiểu sử của tác giả, tôi mang trong lòng sự tự hào, tự hào rằng cấp tướng lãnh, cấp tá của QLVNCH chúng ta có trình độ kiến thức hẳn hòi, điển hình là thanh niên Lê Văn Hưởng trước khi vào lính đã hoàn tất bậc trung học tại trường Trung Học Pétrus Ký... Và rồi sau đó, tốt nghiệp Cử Nhân Luật tại Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. Ông cũng được du học tại Trường Hành Chánh Quân Sự Montpellier ở Pháp, tu nghiệp khóa Quân Nhu Cao Cấp tại Hoa Kỳ.
Người lính già sinh quán tại Gia Định, nhưng chuyên nghiệp quân sự lại là Miền Trung và Cao Nguyên, Qui Nhơn, Nha Trang, Ban Mê Thuột, Kontum, Pleiku, ngược xuôi trên con đường Tiếp Vận cho các chiến trường với vai trò Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn Tiếp Vận.
Định Mệnh Đất Nước cũng là số phận con người, bản doanh của Người Lính Già Lê Văn Hưởng đóng tại Ban Mê Thuột, 3 ngày trước ngày 10 rạng 11 tháng Ba 1975, ông được lệnh về Nha Trang họp, nhờ đó đã tránh khỏi lửa đạn tràn ngập tại đây. Cùng với cơn lốc Cao Nguyên, đơn vị về Cam Ranh, sau đó về Sài Gòn. Sáng ngày 30 tháng 4, 75, vượt thoát khỏi Sài Gòn một mình, bỏ lại vợ con, để bước vào cuộc đời tị nạn định cư tại Hoa Kỳ.
Thưa quý vị,
Nếu đa số Quân Cán Chính miền Nam bước vào trại tù Cộng Sản để nhận sự trả thù thâm độc, tàn bạo, bất nhân của Việt Cộng thì trên đất định cư, người lính già của chúng ta có mặt trong các nhà hàng, không phải để thưởng thức món ăn ngon mà để làm công việc rửa chén, xắt rau, bưng thức ăn cho khách, rồi làm an ninh trật tự cho tiệm bách hóa, thông ngôn cho người tị nạn, giao hàng cho hãng xe hơi, sau đi bán bảo hiểm nhưng suýt mất mạng vì bị Mỹ đen dí súng giựt tiền tại Miami.
Ba chìm bảy nổi với số tuổi đời, hiện tại ông và gia đình (đoàn tụ năm 1981) sống ở Tampa với công việc dịch vụ di trú.
Thưa quý vị,
Tôi vừa lược qua tiểu sử của Người Lính Già, nhưng hôm nay là ngày ra mắt Tuyển Tập, vậy sự nghiệp cầm bút bắt đầu từ lúc nào, tôi xin dành phần này cho văn thi hữu khác nói về tác phẩm.
Và để chấm dứt phần tiểu sử, tôi chợt nghĩ đến hôm nay là ngày chủ nhật 13 tháng 2 - ngày mai là ngày thứ hai 14 tháng 2 - là ngày lễ Valentine, ngày lễ tình yêu, một ngày rất quan trọng trong đời sống con người. Tôi nhân đây, chúc riêng cho người lính già "Gừng càng già càng cay, càng nồng". Và chúc chung cho mọi người "Có những giờ phút nồng nàn, ngọt ngào, say đắm, đầy men hồng cho năm Tân Mảo và riêng với anh chị em văn nghệ sĩ, có thêm những tập thơ, tập văn về tình yêu.
Xin cám ơn và kính chào quý vị.
Phạm Hoài Hương
13 - 2 - 2011
Nhân Lễ Ra Mắt Sách
|
Kính thưa nhà văn đại tá Lê Văn Hưởng,
Kính thưa nhà thơ Vinh Hồ, Hội Trưởng Hội VNTD,
Kính thưa nhà thơ Nguyễn Đăng Tuấn, chủ tịch Văn Bút VNHN
Kính thưa toàn thể quý vị hội viên Văn Bút VNHN và hội VNTD cùng toàn thể quan khách,
Nói về về tác giả và tác phẩm của nhà văn Đại tá Lê Văn Hưởng thì nhiều người sẽ trình bày đầy đủ hơn, chúng tôi chỉ xin mạn phép nói lên 1 vài cảm nghĩ mộc mạc ngắn gọn của mình.
Trước hết cho phép chúng tôi được bày tỏ lòng ngưỡng mộ và khâm phục 1 ngòi bút không mệt mỏi dù đã ngoại bát tuần mà vẫn viết sung sức và đều đặn. Không biết rồi đây đến tuổi của Bác, cháu có còn viết nổi gì nữa không. Những bài viết và truyện ngắn của nhà văn Lê Văn Hưởng chân thật, chân thành và đầy tính nhân bản, phản ánh trung thực những tâm tư tình cảm của người dân Việt, dù ở trong nước hay ở hải ngoại, dù trước ngày mất nước hay sau ngày mất nước, tất cả đều rưng rức một nỗi đau, nỗi niềm khắc khoải của dân tộc Việt Nam chịu nhiều khổ đau và oan trái. 15 bài viết hay mẫu chuyện của tập sách này bàng bạc một tâm niệm của tác giả, một người lính già mà giờ đây chỉ còn ngọn bút, ngòi viết để vẫn còn chiến đấu cho quê hương. Là một hội viên của hai hội lớn: Văn bút VNHN và Văn Nghệ Tự Do, nhà văn xứng đáng là một niềm tự hào cho những thế hệ cầm bút tiếp theo.
Xin cám ơn nhà văn, xin cám ơn đại tá và xin cám ơn Bác. Cầu chúc Bác tiếp tục sáng tác cho độc giả có những tác phẩm mới để đọc và cùng góp 1 bàn tay và tài mọn của mình cho một Việt Nam của tương lai không còn độc tài cộng sản, và tự do dân chủ, cường thịnh.
Trần Minh Hiền
Orlando 13 tháng 2 năm 2011.
Nhân Lễ Ra Mắt Sách
|
Kính thưa quý vị quan khách
Kính thưa quý văn thi hữu xa gần
Kính thưa nhà văn LÊ VĂN HƯỞNG
Thật là một vinh hạnh cho tôi được góp tiếng trong buổi ra mắt sách hôm nay của nhà văn Lê Văn Hưởng.
Sau khi đọc xong tác phẩm gồm có 15 câu chuyện ngắn, có những câu chuyện làm cho tôi rơi nước mắt. Nhưng khi đọc lại lần thứ nhì thì theo tôi nghĩ đây không phải là chuyện thông thường, mà có thể nói tác giả tạm dùng những câu chuyện có thật để gởi gắm những quan niệm riêng, những triết lý sống. Người xưa gọi là Ý Tại Ngôn Ngoại .
Như quý vị cũng biết khi nói về triết lý thì nó khô khan, người đọc sẽ dễ chán, khó nhớ. Cho nên tác giả đã dùng những câu chuyện có thật đó để thuyết minh cho những lý luận, những nhân sinh quan, những trắc ẩn của mình và nỗi đau của thế nhân. Nhưng tác giả LVH viết hay quá làm người đọc thấy cảm động về nội dung câu chuyện rồi nhớ luôn những thông điệp của tác giả gởi gắm trong đó mà không biết. Ví dụ ông bà ta muốn dạy con cháu phải xem trọng tình nghĩa bạn bè nên đã viết nên câu chuyện LƯU BÌNH - DƯƠNG LỄ. Nghe kể câu chuyện tình thân sâu đậm bạn bè thương quý nhau chí tình làm ta muốn khóc, rồi trong tận đáy tâm hồn ta tự nhắc nhở mình hãy sống chí tình chí nghĩa như LBDL.
Tương tự câu chuyện BAO THANH THIÊN, một nhân vật công bằng, thông minh và bác ái...nổi tiếng của Trung Hoa đã làm cho bao thế hệ người Tàu và người VN say mê. Nhưng tôi mới hỏi một anh bạn người Hoa là chuyện đó có thật không? Anh bạn tôi nói chuyện đó không có thật mà chỉ là chuyện tưởng tượng đặt ra để răng dạy đời mà thôi.
Nhưng thưa quý vị, nhà văn Lê Văn Hưởng của chúng ta ông hay hơn những nhà văn viết về BAO CÔNG ở chỗ ông đã khổ công lựa những câu chuyện có thật như câu chuyện NGƯỜI HÙNG NGHĨA QUÂN, Chuẩn Tướng PHẠM NGỌC SANG ... là những nhân vật có thật, là những con người đạo nghĩa thật, làm cho ta cảm động hơn mà không nghĩ rằng tác giả đang muốn nói về Triết lý sống và thông điệp về tình người. Làm cho người đọc nhớ tự nhiên mà không hay biết.
Ngoài ra tác giả LÊ VĂN HƯỞNG còn dùng phương pháp viết thật đó, để chống lại cách viết dối trá của CS, họ viết những nhân vật để tuyên truyền không có thật.
Ví dụ CS nêu cao hình tượng anh hùng LÊ VĂN TÁM, họ còn đem cả LVTÁM vào giáo dục, dạy bao nhiêu chục năm qua. Mãi cho đến khi tác giả câu chuyện đó, trước khi chết ông đã xám hối về sự dối trá dơ bẩn của mình rồi tiết lộ nhân vật LÊ VĂN TÁM trong chuyện của Ông là không có thật.
Cho nên khi đọc tuyển tập nầy ta thấy tác giả ghi rõ tên, nơi chốn, hình ảnh nhân vật. Nguyên điều đó chứng tỏ nhân cách nghiêm túc của Ông đã ngược lại với sự giả trá bịp bợm của những nhà văn CS mất tư cách. Sự chân thật là Đạo Nghĩa, là một chân lý tuyệt vời mãi mãi thuyết phục người đọc. Đó là một đặc điểm của tác giả.
VĂN DĨ TẠI ĐẠO là dùng Văn Chương để chuyển tải đạo nghĩa, có người viết dạy đời quá lộ liễu nên kém phần hấp dẫn. Riêng Ông viết quá khéo, văn nhẹ nhàng, mượt mà, sâu sắc đến nỗi khó nhận ra Đâu là Văn, Đâu là Triết Lý, làm cho người đọc thích cả hai.
Có phải chăng vì Văn của Ông sâu sắc cùng nhân cách tình cảm của tác giả thật đẹp mà giới Văn Nghệ Sĩ khắp nơi yêu mến Ông. Người xưa nói đó là DĨ VĂN HỘI HỮU.
Một điều rất lý thú là Ông đã quật ngã chủ thuyết CS bằng một tư tưởng mới là :
CS chia xã hội làm hai giai cấp gọi là giai cấp Bóc Lột và giai cấp Bị Bóc Lột. Lý thuyết nầy sai lầm nên đã tạo ra cuộc tàn sát dã man tạo thành một vết nhơ của Dân Tộc là cuộc Cải Cách Ruộng Đất. Trước kia CS đứng trong giai cấp bị bóc lột nay họ là kẻ bóc lột tàn bạo vì họ là kẻ tham lam độc ác dốt nát, si mê...
Nhà văn Lê Văn Hưởng viết lại một xã hội cũng có hai giai cấp: giai cấp của kẻ ngu si độc ác tráo trở tham lam vô đạo đức là những người CS. Và giai cấp đạo nghĩa yêu thương trí tuệ của người miền Nam VN tự do biết tri ân, biết hướng thiện. Lý thuyết CS sụp đổ vì sai lầm, lý thuyết của Lê Văn Hưởng đúng vì nó còn tồn tại qua thời gian. Ông đã thuyết minh tư tưởng cao khiết của Dân Tộc: PHÚ QUÍ BẤT NAN DÂM, BẦN TIỆN BẤT NĂNG DI, UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT. Đói cho sạch, rách cho thơm, giàu sang không đắm đuối, tù tội không đổi lòng.
TIẾN VI QUAN THỐI VI SƯ: tác giả đã trực tiếp bằng cuộc đời của mình để thể hiện triết lý cao khiết đó của Kẻ Sĩ tiến ra làm quan giúp đời và khi thối lui thì ngồi viết văn vui với đời và dùng ý đó giảng về đạo nghĩa cho nhân gian nghe mà tránh xa những kẻ ác, phá hoại đất nước là CS.
Theo tôi qua tác phẩm Tuyển Tập Truyện Ngắn, ta thấy những thông điệp mà Nhà Văn Lê Văn Hưởng muốn nhắn gởi đến người đọc hôm nay và mai sau là hãy tránh xa chủ nghĩa CS tàn bạo vô nhân và vô luân. Mà hãy yêu thương nhau sống cuộc sống vì Dân Tộc khai mở con đường mới tiến tới hạnh phúc. Mỗi người hãy là một anh hùng chiến thắng cái thói hư tật xấu là lòng ích kỹ hẹp hòi gian dối.
Sau khi đọc xong tác phẩm, tôi tự hỏi Ông Lê Văn Hưởng là một Triết Gia hay là một NHÀ VĂN?. Vì Văn của Ông thật trong sáng, dễ cảm, lôi cuốn tinh vi ví dỏm như vậy. Ông đúng là một nhà Văn rồi. Còn Triết Lý của tác giả cũng rất sâu sắc, thăng trầm, có lý luận chặt chẽ. Cuối cùng theo tôi thấy đây là một nhà văn triết gia. Đúng ra muốn biết ông là một nhà văn hay một triết gia xin mời quý vị hãy đọc tác phẩm của Ông và tiếp xúc thẳng với tác giả thì mới rõ.
Xin kính chào và cám ơn quí vị đã lắng nghe.
VŨ QUANG MINH
ORLANDO, 13 - 2 - 2011