KONTUM VÀ NỖI NHỚ

 

Rời bỏ quê hương lúc tuổi thơ

Lê thân phiêu bạt kiếp sông hồ

Xứ người vương vấn tình sông núi

Mỗi độ Thu về dạ ngẩn ngơ

 

Thuốc nào chữa bệnh nhớ quê hương?

Chữa bệnh thương quê nhớ phố phường?

Chữa được lòng thương em gái nhỏ

Khi hoàng hôn xuống dưới trời sương

 

Thuốc nào xoa dịu quả tim tôi?

Quên kỷ niệm xưa của một người!

Đã một lần yêu rồi cách biệt

Lòng ơi đau xót mãi không nguôi…

 

Ôi! Một giòng sông, một chiếc cầu

Dakbla nổi nhớ thuở bên nhau

Đâu đây thoáng bóng cây cầu nhỏ

Nước lủ phù sa đỏ một màu

 

Mơ ngày trở lại chốn quê xưa

Nhìn dòng Dakbla soi bóng dừa

Nhìn lại cây cầu xiêu xiêu đổ

Lặn hụp vui đùa buổi xế trưa

 

Kontum là cả những gì tôi

Trìu mến thương yêu trọn cuộc đời

Hoàn cảnh trớ trêu đành phải chịu

Mang đời viễn xứ lệ đầy vơi

                                             T. Tâm