Kính chào Quý vị,
Mùa thu năm nay cũng như bao năm nó xuôi ngược lại trở về trên đất khách quê
người và nó cũng lại trở về trên mái ấm diễn đàn của chúng ta, đã gợi lên biết
bao niềm thương nhớ của những ngày xưa thân ái, đã mang lại cho tha nhân, cho
những tâm hồn thi sĩ một chút lãng mạn nào đó để cảm tác theo sự quyến rũ tuyệt
tác của mùa thu qua những bài thơ thật hay, thật trữ tình dù nó vốn dĩ vẫn ngậm
ngùi trong ly biệt. Có những điều gì đó đôi lúc rất khó hiểu đã thôi thúc chúng
ta tìm lại với nhau để chia sẻ những buồn vui về mùa thu, không ngoại trừ những
vết thương đã tàn phai hay những câu chuyện tình buồn nhất đã xẩy ra dù nay thật
sự nó đã chìm trong dĩ vãng. Chắc có lẽ Quý vị nói đúng, có những thứ tình không
thể một sớm, một chiều mượn rượu để giải sầu, như nỗi sầu của một người đứng
tuổi trong câu chuyện dưới đây chẳng hạn, không cần Quý vị phải tin nhưng chắc
chắn Quý vị sẽ đo lường được sự diễm phúc sẳn có của Quý vị đang ở tầm mức nào
khi Quý vị đọc qua nó. Câu chuyện được Hoàng Nam viết theo lời kể của một nhân
chứng, nếu Quý vị nào không thích đọc xin mời lật sang một trang khác để tìm
những điều thú vị hơn, riêng những vị nào còn có những trái tim biết rung động
bình thường của một con người xin hãy cùng chúng tôi bỏ vài phút để chia sẻ cũng
như để biết được hạnh phúc thực sự của chúng ta nó đang nằm ở chổ nào mà có thể
chúng ta đã vô tình không nhìn thấy. Người xưa có câu “Nói không bằng suy ngẫm”
vậy bây giờ xin mời Quý vị hãy cùng HN suy ngẫm qua câu chuyện đắng cay của một
lão già bất hạnh dưới đây mang tựa đề “Mùa Thu Không Trở Lại”, để chúng ta cùng
cảm nhận nổi buồn của một mùa thu đang hiện thực nó…buồn như thế nào, kính mời.
MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI
Cuối mùa thu năm ấy trời càng se lạnh hơn, tôi đem tới cho lão chiếc áo ấm để
lão mặc chống lạnh, lão cảm động ôm chặt tôi vào lòng bằng một cánh tay còn lại,
lão nói “Cậu đã là chiếc áo ấm của tôi rồi, cần gì mua thêm cho tốn tiền. Ơn
nghĩa nầy của cậu xin để kiếp sau tôi sẽ trả cậu nhé”. Sau câu nói đó bỗng dưng
tôi thấy mắt mình cay cay như muốn khóc và cũng không ngờ đó là câu nói cuối
cùng của lão tôi mà còn nghe được trên miệng lão. Bởi vì sau lần đó tôi không
còn thấy lão đâu nữa, mỗi lần tôi ra công viên tìm lão là mỗi lần tôi lại xách
giỏ đồ ăn trở về nhà, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ muốn đi tìm lão, đã hơn ba
tuần nay rồi lão vẫn biệt tâm âm tín, chiếc ghế đá lão thường ngồi vẫn bỏ lại
một mình lạnh lùng cô đơn trong trống vắng. Những chiếc lá thu vàng uá cuối mùa
cũng đua nhau san sát rời cành làm lòng tôi càng lạnh lùng xao xuyến hơn, như
linh cảm có một điều gì đó chẳng lành đã xảy ra cho lão, tôi xách chiếc xe đạp
chạy một vòng ra lề đường với chút hy vọng mong manh sẽ tìm được lão. Bỗng nhiên
xe tôi bị chết cứng một chổ đạp không được nữa, tôi cố gắng cách mấy cũng vô
dụng, tôi định xuống xe để kiểm tra lại, khi vừa ngồi xuống tôi đã thấy có một
đoàn xe màu đen, mỗi xe đều cắm một lá cờ màu tím đậm đang chạy tới ngược chiều
về hướng tôi, tôi bỗng giựt mình khi nhìn thấy khuôn mặt của lão trên tấm hình
gác trong xe, tôi đứng phắt dậy không chần chờ tôi phóng lên xe đạp thật nhanh
như bay theo đoàn xe đang chạy như rùa bò, tôi đã quên mất chiếc xe tôi vừa bị
hư và cũng không có thì giờ để nghĩ tại sao tôi lại sử dụng được nó. Khi đoàn xe
quẹo về hướng bên phải tất là chạy về hướng ngoại thành, tôi liền đuổi theo tốc
kỳ nhưng chẳng mấy chốc cả đoàn xe đã vượt qua mặt tôi và mất hút trên con đường
dài thăm thẳm của quốc lộ. Tuy tôi vẫn biết rằng với chiếc xe đạp cỏn con nầy
nếu tôi đuổi theo họ thì chẳng khác gì đang tôi mò kim đáy biển nhưng không hiểu
sao bản năng của tôi không cho phép tôi dừng lại, dường như có một sức mạnh nào
đó đang thoi thúc tôi, đang chuyền sức lực cho tôi và buộc tôi phải chạy cho đến
đích, tôi cương quyết phải đến với lão dù chỉ đến một lần cuối cùng để gặp lão
tôi nhũ thầm như vậy. Xe chạy tới đoạn đường có một ngã rẻ bên tay trái, tôi
dừng lại để vừa thở và vừa đoán xem họ có quẹo đó không hay là họ đã chạy thẳng
mất dấu? trong lúc đang suy nghĩ thì may sao có một chiếc xe cũng treo cờ màu
tím đậm quẹo về hướng đó, không chần chờ tôi bám sát theo xe họ liền tức thì,
chẳng mấy chốc cả đoàn xe tang đã hiện ra trước mắt tôi, tôi mừng thầm chấp tay
tạ ơn trời Phật đã cho tôi được một lần cuối cùng để đưa tiển người bạn già bất
hạnh xấu số của tôi. Nhìn đoàn xe đã nằm bất động, chiếc quan tài được mang ra
khỏi xe từ lâu và nó được đặt ngay ngắn giữa khoảng sân khá rộng để chờ được bỏ
vào lò. Qua sự quan sát cuả tôi, thì đây không phải là nhà quàn, mà là một lò
thiêu. Quả thật cái lò thiêu này đã quá cũ kỹ nghèo nàn và dơ bẩn, nhìn nó chẳng
khác gì cái gara để xe tầm thường của một căn nhà nhỏ chật hẹt tồi tàn, tự nó đã
nói lên sự ti tiện của một đứa con không hiếu thảo, khung cảnh lại trơ trẽn
hoang vu cũng chẳng có lấy một tiếng khóc sót thương nào cho lão cả. Nhớ ngày
nào khi ba tôi mất đi, tất cả anh chị em tôi đều quay quần bên ba tôi mà khóc
hết cả một buổi sáng, chúng tôi chọn cho người một chiếc quan tài bằng một loại
gỗ quý rất sang trọng và chúng tôi chọn một nhà quàn rộng rãi có tiếng tăm nhất
trong vùng để đưa tiển ba tôi đến một nơi an nghỉ cuối cùng trong cuộc đời,
Không giống như cỗ quan tài của lão được làm bằng một loại gỗ thông thô sơ sơn
màu xanh rất rẻ tiền. Tôi liếc nhìn người thanh niên mặc bộ đồ vét màu đen đeo
khăn tang đứng cạnh chiếc quan tài, tôi đoán đó là con trai lão. Nhìn hắn cũng
khá bảnh trai và trí thức nhưng sao lòng dạ hắn lại hẹp hòi và đê tiện đến như
vậy (nếu không muốn nói còn thua cả một con…chó). Đứng cạnh hắn là một người đàn
bà đanh đá, sắc diện dưới trung bình tay dắt theo hai đứa bé, miệng thì lúc nào
cũng cằn nhằn bởi những chuyện không đâu, tôi biết đó là con dâu khó tính của
lão, đã đẩy cuộc đời của lão từ đỉnh cao xuống vực sâu thăm thẳm, đã giết chết
một người vợ yêu thương nhất trong đời lão, bây giờ tới lượt lão. Ôi! khốn nạn
thay cho lòng dạ của một người đàn bà quá ích kỷ nầy, không biết đến bao giờ mới
gặp lại quả báo kiếp trùng lai như lão đây?. Đúng 12 giờ trưa, giờ quyết định đã
đến, cánh cửa sắc lò thiêu được kéo lên. Thêm một lần nữa tôi hết sức kinh ngạc
khi thấy họ tháo gở phần bên ngoài của chiếc hòm, chỉ chừa lại một khung gổ vừa
đủ để lão nằm, như vậy có nghĩa là lão cũng chỉ được nằm tạm trong “căn nhà” nhỏ
mà đứa con trai lão đã cho lão…mượn trong vài giờ. Tôi vừa trông thấy mặt lão
nước mắt tôi đã tuôn trào ra như lần ba tôi mất, tôi chạy lại đặt tay tôi trên
tay lão để nói lên câu giã từ. Bỗng tôi sực nhớ ra điều gì, tôi yêu cầu họ đợi
tôi vài giây rồi chạy thật lẹ ra chổ tôi dựng xe lấy trên bidong một bộ cờ tướng
mà ngày nào tôi với lão “sát phạt” nhau nơi công viên. Tôi đặt hộp cờ dưới hai
tay lão rồi cúi đầu bước lùi ra phía sau để chiếc “gường” của lão từ từ chạy vào
lò. Tôi chờ thêm vài phút định ra về thì tôi nghe cô con dâu của lão lên tiếng.
–Trời nóng quá, đi về, còn đứng đây làm gì nữa?
Tiếng của thằng con trai lão trả lời.
–Thì để anh hỏi xem họ thiêu khoảng bao lâu mới lấy cốt ba được.
Anh muốn lấy cốt thì anh đứng đây chờ cho đã đi, nhưng đừng có đem về nhà nghe,
tôi đi về trước đây.
Nghe đứa con dâu của lão nói mà tôi muốn xông tới tán cho con đàn bà đốn mạt đó
một bạt tai cho bỏ ghét, tôi chờ xem phản ứng của con trai lão ra sao, cuối cùng
tôi thấy hắn nói gì với nhân viên lò thiêu rồi quay ra về với vợ con hắn. Dường
như tôi có linh tính điều gì không hay, tôi quay lại chạy vào hỏi thì mới biết
con trai lão đã quyết định bỏ tro cốt của lão, tôi bàng hoàng không tin ở tai
mình, bởi có ai đi bỏ tro cốt cha mẹ ruột mình bao giờ hay đó cũng là ý của lão
lúc còn sống chăng? “thằng con trai tôi không xứng đáng để nhận tro cốt tôi”.
Như vậy có lẽ nào lão muốn chính tay tôi chôn cất lão ngoài công viên đó hay
sao? Nghĩ vậy tôi liền giả làm người nhà của lão để đổi ý xin lại tro cốt, nhưng
họ đòi tôi phải trình giấy tờ, dĩ nhiên là tôi không dám rồi, tôi buồn bã leo
lên chiếc xe đạp trở về với bao ý nghĩ ngổn ngang trong đầu. Bỗng dưng, tôi lại
có ý nghĩ tự an ủi rằng, “lão chết đi là do một nguyên nhân nào khác chứ không
phải do chính tay con trai lão hại chết đã là may phước cho lão lắm rồi còn gì”…
Ngày chủ nhật hôm sau tôi mua một bó hoa, mang đến bên chiếc ghế đá công viên
ngày nào mà lão vẫn thường ngồi, tôi đặt nó trên ghế khấn nguyện vài câu mong
cho lão hiểu và thông cảm cho tôi đã không làm tròn ý nguyện của lão, tôi ngồi
đó nhìn ra bờ hồ lòng man mác buồn tiếc thương cho một kiếp người cô quạnh. Theo
tôi nghĩ cuộc đời của lão đã mất hết tất cả rồi, lão ra đi tìm lại người vợ yêu
thương của mình trong một thế giới nào khác, có lẽ còn vui hơn so với kiểu sống
tạm bợ trên dương gian nầy, bởi vì từ nay lão sẽ không còn cảm nhận nhìn những
mùa thu qua, những mùa thu một mình rảo từng bước buồn lang thang nơi công viên
sầu thảm nầy. Vâng, có lẽ lão đã chiến thắng được định mệnh của mình. Mùa thu sẽ
không bao giờ trở lại nữa, nhất định Mùa thu sẽ không bao giờ trở lại trong cuộc
đời vốn đã quá đau thương tàn nhẩn của lão nữa.
Cơn gió se lạnh tôi kéo cao chiếc cổ áo, ngẩng đầu nhìn lên những tàng cây trên
khu công viên đầy thơ mộng nầy, dường như nó đã thật sự ngã màu tàn uá, và tôi
biết mùa đông cũng mới vừa chợt đến…
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi...
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn...
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng.
(Tuổi Đá Buồn, Nhạc&lời: Trịnh Công Sơn)