TÔI YÊU TÔI MỘT KIẾP NGƯỜI

 

Trên cao có Chúa nhân từ

Có ngôi Phật Tổ tôi thờ phượng tôi

Tôi yêu tôi một kiếp người

Tôi vui với cái mà đời đã cho

Cái danh nghĩ cũng mơ hồ

Và trong cái lợi hững hờ như không

Ước mong vẫn ước mong hồng

Tôi yêu cái có với lòng thản nhiên

Một đời với những hão huyền

Tôi nghe tôi tránh những phiền lụy tâm

Tôi nhìn muôn cái phù vân

Cái trong tôi ước: Ân cần tình nhau

Cái buồn cũng chẳng dài lâu

Cái vui rồi cũng qua cầu sương pha

Khói mây hay cát bụi nhoà

Nắng mưa cũng một lần qua chốn này

Thu nào còn đọng trên tay

Xuân nào hò hẹn tỉnh say cuộc người

Lối nào cũng tới mà thôi

Cứ thanh thản bước giữa đời hoa bay.

 

Hoa Văn