HOA VĂN

    Thơ viết thập niên 50-60
 tại Pleiku-Kontum còn sót lại
          (bút hiệu Anh Hoa)



Mưa Cao Nguyên
 Phổ nhạc: Đức Nghiêm


Chừng như mưa đã vào mùa
Đường khuya im vắng rừng mờ hương đêm
Buồn nghe mưa lại buồn thêm
Xe tương lai chở lãng quên vào đời
Nhớ nhau tròn một câu cười
Mùa thu xưa vẫn nặng thời cổ
Em về chết nửa giấc
Một trang tâm sự bài thơ ân tình
Trăm sau ngàn trước mong manh
Lời ru thảo mộc túi hành trang theo
Đời như chiếc rụng vèo
Trót đa mang phải ít nhiều thương đau
Luyến lưu tự phút giây đầu
Chiều qua phố vắng nỗi sầu lên khuôn
Thương lên thác nhớ xuôi nguồn
Một vùng đêm lạnh nỗi buồn cố nhân


Độc Hành
 
Còn ai đâu để giã từ
Bạn dăm đứa cũng vừa bỏ đi
Đường mai chưa hẹn lối về
Nửa đời cát bụi cũng áo cơm
Tàu đời ôi những đơn
Ga hoang cúi mặt nghe hồn rưng rưng
Nhớ nhau ánh mắt nửa chừng
Thương nhau nửa mảnh trăng rừng còn đây
Rượu ai tiễn phút giây này
Câu tương biệt nửa chén say với mình
Áo cơm câu chuyện thường tình
Mai đây vẫn khúc độc hành mang theo.

 Nợ
 
Nhớ em từ núi qua rừng
Mưa qua phố thị đau từng bước đi
Nẻo xa nắng lửa kinh kỳ
Bản tình ca ấy còn không em
Vào đời nhớ nhớ quên quên
Tương lai bừng tỉnh niềm tin thuở nào
Mười năm mộng với trăng sao
Mười năm chinh chiến đời bao tủi hờn
Em về áo tím chiều hôm
Ta đi vầng trán hoàng hôn ngại ngùng
Nợ gươm súng vẫn chất chồng
Nợ tình yêu rộng như lòng đại dương.

Mộng Tròn Núi Sông
 
Sàigòn Thu tới chưa em
nghe thương nhớ vào đêm trở mùa
Trên con đường nhỏ ngày xưa
Dấu chân kỷ niệm bây giờ còn không?
Súng gươm nói chuyện anh hùng
Xót thân phận nhỏ một vòng tay ôm
Rồi ra vẫn đại lộ buồn
Vẫn nương náu ấy vẫn nguồn ưu
Nẻo xưa bóng tình cờ
Trong em đô thị bây giờ lớn khôn
Anh còn luyến thác thương nguồn
Với hành trang mộng tròn núi sông
Mùa ni thơ với mưa hồng
Mùa sau chắc vẫn hồn rừng cưu mang.


THẠCH MỸ

 

Thạch Mỹ xa rồi Thạch Mỹ ơi

Đường về Thạch Mỹ quá xa xôi

Bốn phương những Chuyện tròn duyên kiếp

Mình lại làm thơ nhớ một người

 

Tình biếc vương theo lối trở về

Niềm riêng níu lại bước chân đi

Em ơi đời lính buồn vui đấy

Sông nước đường xa biết hẹn

 

Từng bước quân hành dáng em

Quê nhà trời đất bình yên

Đường hoa em đã thay màu áo

Hay chớm mùa trăng nghiã thệ nguyện

 

Năm tháng nghe tình đi bến xa

Lâu rồi cứ tưởng hôm qua

Thương về Thạch Mỹ đôi lời hẹn

Mộng nở trong long sung nở hoa.

Với Em
 
Em đi buồn cả man thiên
Ta nghe thiếu nửa hồn nhiên nụ cười
Dựa lưng thế kỷ hai mươi
Đây vương miện vẫn chờ ngôi cửu hoàng
Nửa đời đứng ngó bờ hoang
Ngàn sao trào máu mình mang tủi hờn
Tiền thân lục bát còn ôm
Sầu Cao Nhạ âm hồn Nguyễn Du
Đường em bước hững hờ
Nẻo ta mưa gió đã từ cổ xưa
Lối mòn bước nhỏ
Vốc hoàng hôn chợt lãng du cuối chiều
Ngược xuôi ngày tháng liêu
Em ơi hội ngộ nghe nhiều đắng cay.
 
Chuyện Buồn
 
Đường về nghe mịt mưa
Đêm rừng nghĩ buồn chưa hỡi người
Nỗi sầu thiên cổ xa xôi
Lời ru còn đó tiếng cười vội quên
Mỗi khi mở cánh hoa tim
Thì trong đau xót lại thêm một lần
Cố nhân rồi lại cố nhân
Ngàn năm duyên kiếp chỉ ngần ấy sao
Chẳng quen cũng chiêm bao
Chẳng cũng phải thao thức nhiều
Tình yêu rồi cũng tiêu điều
Ái ân trả lại nhịp chiều bâng khuâng.


Cho em Giấc Ngủ
 
Cho em giấc ngủ lưu đày
Những âu lo những tháng ngày buồn thương
Cho em giấc ngủ sa trường
Những bom đạn những đoạn đường chông gai
Cho em giấc ngủ ngày mai
Những bâng khuâng những u hoài xót xa
Cho em giấc ngủ lià nhà
Bốn phương khói lửa thịt da chán chường
Cho em giấc ngủ chiều sương
Những heo hút những phố phường lặng câm
Cho em giấc ngủ ca cầm
Những câu tiếc nhớ những trầm luân sâu
Cho em giấc ngủ thương đau
Những ngăn cách những âu sầu trắng canh.

 
 Phấn Hương Còn Lại Buổi Đầu
 
Phấn hương còn lại buổi đầu
Lắng nghe thành quách dựng sầu thiên thu
Giấc chiêm bao giấc phù
Thôi em ngần ấy cũng vừa mắt trông
Nhìn nhau lòng xót xa lòng
Tuổi thơ dại hỏi đã từng náu nương
Bom rơi súng giục sa trường
Hồn rưng rức mộng đêm cuồng loạn rơi
Đau thương tàn phế cuộc đời
Nửa trời hi vọng nửa trời tha ma
Thương em tuổi mộng da ngà
Muà xuân chớm hẹn nửa áo bay
Em đi nắng lụn mưa dầy
Tình đơn độc chở tháng ngày hoang liêu.
 
Đêm Sa Trường
 
Gia tài tôi chẳng
Trăm bài lục bát gửi về cho em
Với đêm mưa gió ưu phiền
Với năm tháng với niềm liêu
Muốn dâng em, tặng thật nhiều
Nhưng thôi đành nợ bao nhiêu ân tình
Chuyện đời thiên hạ buồn tênh
Này cơn loạn công danh phù
em tôi trọn giấc
Áo chinh nhân kiếp sông hồ trắng tay
Rồi đây ngày lại qua ngày
Mang trong tiềm thức tràn đầy mến thương
Đêm nay trời đất cuồng
Nằm nghe tiếng súng sa trường nhớ em.
Hoa Văn