TAY NÂNG NIU CHÚT MỘNG NGÀ

 

Tôi đi thơ cũng hao mòn

Trăm phương ngàn lối điệu buồn muôn năm

Cõi riêng thơ một chiếu cầm

Co ro sông núi cát lầm biển khơi

Vui riêng đâu dám gọi mời

Đường đi dẫu chẳng hoa cười bướm bay

Hẹn hò chi nữa hôm nay

Còn đâu thang bậc mà vay trả đời

Câu ru ai tẻ nhạt lời

À ơi còn mất ngậm ngùi trên tay

Vàng xưa có hắt hiu bày

Thôi thì cũng thể những ngày cổ thi

Thơ buồn thơ cũng lưu ly

Tình buồn tình cũng vụng về giấy hoa

Tay nâng niu chút mộng ngà

Cho thơm hương đủ mặn mà tuổi chia.

 

Hoa Văn