50 NĂM NGÓ LẠI THƠ MÌNH

 

Ngó qua ngó lại thơ mình

50 năm ảo diệu tình với hoa

Thơ tôi ôm bóng chiều tà

Trong tâm thức nghĩ rằng xa hoá gần

Thơ tôi chuyên chở phù vân

Có hư có thực có trần có tiên

Thơ tôi có tỉnh có điên

Có vui đất thấp chẳng phiền trời cao

Thơ tôi cũng có bông đào

Thơm hương mấy nụ ngọt ngào xót xa

Thơ tôi nuối tiếc đậm đà

Lời không bác học chỉ là thơ vui

Thơ tôi buồn ngập dáng đời

Bởi thương nhớ viết những lời vu vơ

Thơ tôi có đợi có chờ

Dấu yêu đôi lúc mơ hồ bể dâu

50 năm một gánh sầu

Trên đường gió bụi qua cầu tử sinh.

Hoa Văn

 

 

CHE ĐỜI MƯA BAY

 

Tôi còn ôm lục bát tôi

Rong trên phố lạ che đời mưa bay

Lỡ tôi tim máu đoạ đày

Trong cơn mê có những ngày hồng hoang

Bước tôi hoa lá địa đàng

Kinh thâm mấy đoạn cũng tan tác lời

Ngẩn ngơ trong dạ bồi hồi

Chơi vơi giữa một dòng đời vô vi

Cuộc người chợt đến chợt đi

Loay hoay đã tới cận kề chia phân

Thơ buồn dù có vọng âm

Cũng ưu tư đến cũng trầm mặc tôi

Đêm mênh mang xuống tay đời

Ngả nghiêng đôi chút cũng rời rã hoa

Trong trăm năm có lụa là

Trong yêu thương đã xuân và nắng mai.

Hoa Văn

 

VÔ ÂM

 

Nhiều khi lòng muốn sa môn

Đọc kinh Địa Tạng, vui buồn thiền sư

Đi tìm một thoáng chân như

Vào am đọc lại cổ từ đạo tâm

Đợi mùa tịnh thất cho ân

Để nghe nỗi nhớ cuối phần đời nhau

Xế chiều chưa xế bể dâu

Mà hồn đã ngộ bên cầu khói sương

Mai đây lòng có cúng dường

Thì trong chiêu niệm đoạn trường vô âm

Đoạn trường từ cõi xa xăm

Có chia sớt cũng đất nằm cỏ hoang

Cơn mê, tỉnh cũng võ vàng

Bốn mùa tịnh độ ngỡ ngàng thuyền hoa

Buồn nào cũng tháng ngày qua

Đời trăm lối mở vẫn loà nghiệp duyên

Chắp tay lỗi tạ lỗi nguyền

Hơi chia nợ trả lụy phiền thế gian.

Hoa Văn

 

ĐÊM BUỒN UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

 Gửi Đông Anh để nhớ lại

  những cơn say trước 1975 

Đêm nay uống rượu sầu ly xứ

Rượu đắng hay lòng ta đắng cay

Bạn cũ còn ai đâu nữa nhỉ

Ta buồn nhớ lại những cơn say

 

Và nhớ thuở nào mang súng trận

Nhớ đêm khói lửa mịt mù bay

Nghe đời thương gọi thêm vàng sắc

Trên áo thời gian dấu bụi đầy

 

Quên làm sao được thời gian ấy

Mưa nắng đầy khung tình thoáng bay

Lại nhớ những ngày yêu mến cũ

Nghe bâng khuâng cả lối hoa gầy

 

Đã biết chuyện đời cơm với áo

Thì vinh hay nhục có ra gì

Bao nhiêu rồi cũng phù hư cả

Sau trước rồi ra cũng biệt ly

 

Thương cho những bạn bè năm cũ

Sớm phải nằm yên dưới mộ sâu

Nỗi hận thù này còn mãi mãi

Bạn ta ơi thắng bại ai cầu

 

Ở đây xứ lạ buồn ghê gớm

Có những người quen muốn lạ dần

Có những tâm hồn như lá cỏ

Chuyện còn chuyện mất cũng phân vân

 

Tình đời vẫn lạnh như mưa gió

Một nỗi sầu riêng một nỗi mình

Vui cứ ra đi buồn cứ lại

Ly đầy đong cạn rượu phù sinh.

Hoa Văn

 

THƠ VÀ NGHIỆP

 

Không dám làm văn học

Chỉ thích làm thơ thôi

Làm thơ cho em đọc

Cho mình thêm chút vui

 

Xưa mơ làm thi sĩ

Đem thơ điểm tô đời

Thích tâm hồn bay bổng

Và tình lên chơi vơi

 

Thơ ví tựa hoa hương

Hoa nào cũng đẹp cả

Chỉ khác hương và sắc

Hương sắc cũng vô thường

 

Làm thơ là mắc nghiệp

Nghiệp dĩ do Trời ban

Ban cho tâm hồn đẹp

Đẹp cả khi héo tàn

 

Phải em là tri âm

Hay em là tri kỷ

Một đời ta tình lụy

Lụy tình vì nghiã ân

 

Quen em từ thuở ấy

Tình ân đẹp vô ngần

Duyên thơ và duyên nghiệp

Mong mai thành Thi nhân.

Hoa Văn

 

BỤI HẠT CÁT THƠ

 

Nhiều năm vui với buồn cùng

Mà nghe cõi ngoại lùng bùng điệu ru

Tóc em chớm hạt sương mù

Mười năm lá úa dựng mùa mưa non

Vàng phơi ngày hết đêm còn

Rải bâng khuâng xuống điệu buồn bâng khuâng

Quẩn quanh một cuộc phù trầm

Khốc khô mấy đoá phong trần dọc ngang

Ngày đi biếc cỏ tơ vàng

Hương bay dịu bước chân hoang hững hờ

Tôi thân bụi hạt cát thơ

Đợi em qua gót hồng chờ chiêm bao

Mừng nhau lời hỏi câu chào

Lượng xuân còn đó cõi nào bình sinh

Mai sau mưa nắng phơi tình

Thì tâm tư cũng chỉ hình bóng thôi

Thu đông rụng hạt bên trời

Nghe tàn đêm mộng xuân đời nụ thơm.

Hoa Văn

 

MỘ PHÙ VÂN

Tôi đi tìm nhớ trong buồn

Rải lên trên đỉnh tâm hồn cuồng mê

Tôi đi hiện hữu lời thề

Gửi đi cho gió bay về tương lai

Tôi đi gom lại u hoài

Để chia sớt hết những ai bước cùng

Tôi đi hết cõi thủy chung

Ghi trong thơ để tình nồng hương xa

Tôi đi riêng lối tôi, và

Yêu thương sau trước chỉ là phù vân

Tôi đi tìm biếc mộ phần

Để cho nắng sớm mai gần gũi sương

Tôi đi mưa những con đường

Để hoa thơ nở đoạn trường ở, đi

Tôi tìm bác ái từ bi

Để trang trải hết những gì có, không

Tôi đi tha thiết ước mong

Mong sao muôn triệu cõi lòng đầy xuân

Tôi đi cho hết cuộc trần

Mai sau bia mộ trầm luân cỏ vàng.

Hoa Văn

 

ƠN TÌNH CHO NỤ CHO HOA

                

Ơn tình cho nụ cho hoa

Cho tâm dịu ngọt thiết tha bồi hồi

Trăm năm may rủi dòng đời

Cái không là có cái vui là buồn

Đã không nghĩ chuyện vàng son

Thì đâu lầu nguyệt để còn đợi trông

Tình vay tình nợ chất chồng

Làm sao trả nổi cái chung cuộc này

Đêm vàng võ phấn hương bay

Đường lưu vong cũng đủ đầy thân sơ

Bận lòng một cõi trời thơ

Sá chi sinh tử qua bờ qua sông

Phủi tay từng giấc mộng hồng

Tỉnh say trong cái tang bồng bồng tang

Ơn em tình chút muộn màng

Cõi riêng hội mở rộn ràng thơ hoa.

 

CÀI THƠ

 

Người về sợi nắng sợi mưa

Sợi dày sợi mỏng sợi thưa sợi rời

Người về gắn bó cuộc đời

Từ xa lạ cũng buông lời gió mây

Người về xanh lá xanh cây

Xanh đêm Xuân Hạ xanh ngày Thu Đông

Người về ngọn cỏ thơm bông

Ngày vàng suy tưởng đêm hồng chiêm bao

Người về cười nói xôn xao

Cõi quen cõi lạ cõi nào cõi quên

Người về nắn nót chữ duyên

Bước quen bước lạ cho nên ngỡ ngàng

Người về trời đất hân hoan

Trong căn cơ cũng muôn vàn nắng mưa

Người về chải tóc cài thơ

Còn ai đứng đợi bên bờ phù vân.

Hoa Văn