Màu Nắng Trong Mắt

Nhà Thơ Uyên Thúy Lâm

Duy Xuyên

Tacoma

 

Trong đôi mắt của nhà thơ Uyên Thúy Lâm,  bất chợt tôi tìm được những giọt nắng qua các màu sắc mà  nhà thơ diễn đạt "Nắng" trong các tình huống khác nhau. Lúc thì nắng sớm, nắng cháy da, nắng hanh vàng, rồi nắng hạ, nắng Thu hanh vàng, nắng lụa, nắng mai ... đã trải dài trong thơ, trên các nẻo đường đất nước.

 

Thật vậy, thơ Uyên Thúy Lâm là những vầng thơ tuyệt tác, trong những từ ngữ thật đơn giản, mộc mạc nhưng đã để lại trong tôi những cảm nhận sâu sắc vừa rung động vừa ngơ ngác bùì ngùi qua những lời thơ in dấu vết quân hành.

 Thơ của Uyên Thúy Lâm có mưa bay, có sương, có lời gió, có mây trời lồng lộng, mà nhà thơ đã tô màu sắc hồng, đỏ, vàng nhạt qua các phong cảnh hữu tình và nhất là có màu mắt ai mà tôi đã mòn mỏi, mải miết đi tìm trong ngàn kiếp trước.

 

Ngay như trong bước quân hành của Người Lính, cũng có những giọt  nắng vừa trừu tượng vừa lãng mạn, cũng có lúc nắng cháy trên da thịt người lính ...

Bốn câu thơ dưới đây, trong bài  "Đoàn Quân Đi" nhà thơ đã diễn đạt, nắng thành những sợi nắng, cho ta cái cảm giác nắng lung linh, lưu luyến, quyện theo chân người lính.

 

"Mùa Thu đã hoe vàng theo sợi nắng

Hoa cúc nở thờ ơ triền suối vắng

Mắt ai hoài xao động bóng quân di,

Chiến địa hoang tàng ghi dấu phân ly.

Đường hành quân sục sôi miền nắng cháy"

 

Người lính vẫn biết có người em gái nhỏ  ngóng chờ tin  trở lại, nhưng bóng dáng người lính bao giờ cũng biền biệt, mà em vẫn mãi hoài mong trong niềm thương nỗi nhớ ...

Và trên một triền suối bơ vơ, có hình dáng người con gái đang dõi mắt theo bóng đoàn  quân đi.

 "Mắt ai hoài xao động bóng quân đi"

Chao ôi! ... Tình của người con gái nào đó, tuy chưa trao lời, chưa một lần ước hẹn mà vẫn âm thầm theo bóng quân di. Thật là lãng mạn như trong một câu chuyện cổ tích ... Người đi chưa một lần hò hẹn mà người ở lại đã dõi mắt trông chờ.

Đoàn quân đi trong những sợi nắng, rồi nắng cũng sẽ gay gắt cháy da

 

"Đường hành quân sục sôi miền nắng cháy

 Ta biết em ngóng chờ tin chưa lại”

 

Phải rồi, đoàn quân đi chập chùng trong nắng cháy ... để mắt ai mòn mỏi chờ mong.

Thơ cho ta cái cảm giác, một khung cảnh đầy ắp tình cảm, khi đoàn quân vội vã đi qua, dưới cái nắng cháy da, để nhà thơ Uyên Thúy Lâm phải ngậm ngùi:  

 

"Nắng cháy da hay mưa rừng tơi tả"

Rồi trong một bài thơ khác, nắng không còn là cái nắng cháy, mà nhà thơ đã cho ta cái nắng sớm lung linh trong bước chân người sinh viên ôm cặp đến trường :

 

 Về Qua Trường Cũ

  “Trên lối này khi nắng sớm mưa chiều

    Ngày xưa bước học trò vui mấy độ.”

 

Rồi đến một hôm nào đó: "Áo cũng phai mầu nắng gió đường xa"

Và khi có dịp trở lại sân trường thì những hoài niệm chỉ còn là vọng tưởng.

 "Trở lại đây tìm khung trời vọng tưởng"

 

Bây giờ nhà thơ Uỳên Thúy Lâm lại cho người đọc màu nắng hạ trong bài thơ:

Mẹ Chờ Bên Bếp Lửa:

"Ngày nắng hạ đến chiều đông mưa lạnh

 Lủi thủi một mình mẹ nhớ về xa."

 

Để rồi trong "Thanh Âm Ngày Cũ", nắng không còn chờn vờn, e thẹn mà trong làn nắng có tiếng hòa âm, reo vui của tiếng nhạc, để ta lắng nghe đâu đó Thanh Âm Ngày Cũ:

 

"Anh đến nơi đây một sáng hè

Nắng reo vui phố nhỏ đường quê.

Chân đồi xanh biếc trong làn nắng

Áo trắng em qua gọi gió về.”

 

Rồi bỗng bất chợt nắng lại nhảy múa  tưng bừng  trên những cung bậc mới, vừa tha thìết vừa gợi nhớ một dòng sông xưa mà ta đã qua nhưng chưa bao giờ tìm về ...

"Nắng vàng trải lụa bến sông xa"

 

Thơ Uyên Thúy Lâm làm tôi liên tưởng theo bước quân đi của đời lính có những nơi hơn một lần tôi đến, nhưng chưa một lần nào trở lại thăm.

"Bỏ lại khu vườn xưa hoa nắng

 Cành trúc xạc xào trong gió lơi."

Rồi:

"Tháng lụn ngày qua nắng tiếp mưa...

……………………..

 Cung bậc buồn theo nắng hạ tàn

 Trăng khuyết đâu còn ai đối ẩm

 Người buồn lặng cả tiếng xừ xang.”

 

Để rồi:

"Từ đó năm năm mùa nắng hạ,

  Thanh âm ngày cũ lắng trong tim,

  Dâu biển đưa ta về bến lạ,

  Cung bậc ngày xưa mãi vọng tìm."

 

Trong bài Sắc Mầu, hết nắng sớm hết mưa chiều, nhà thơ lại cho ta cái im lặng chìm nghỉm trong nắng mai:

"Tà áo trinh nguyên trong nắng mai

  Vệ cỏ xanh non in dấu hài."

Bóng dáng nhà thơ Uyên Thúy Lâm nhẹ bước quanh đồi:

"Em bước ven đồi thơm nắng mới

 Áo trắng quyện lòng ta ngát say."

 

Trong  Lối Thu Xưa

" Ngày vẫn trôi thu vàng rồi sẽ đến ...

……………………………..

  Chút mây xa tươi sắc nắng quan hà

  Anh về đi, trăng thu vằng vặc tỏ,

  Bên đời nhau ngày tháng mãi đơm hoa.”

 

Còn mong đợi gì khi người con gái hờn dỗi xua ta đi nhưng vẫn còn níu ta lại ... thì thầm:

   "Bên đời nhau ngày tháng mãi đơm hoa ..."

Trong một chừng mực nào đó, người lính cũng sẽ ngậm ngùi ra đi nhưng tình đã nở hoa. Vì áo lính đã ướp mùi nắng hạ, “Qua mưa đông, vàng nắng hạ, Tình si dại mãi như còn.”

Theo tôi nghĩ:

Trăm năm trong lòng nhà thơ Uyên Thúy Lâm vẫn mong tìm… những giọt nắng.

Lúc thì nắng trong lòng nhà thơ ... rồi nắng sớm đầu hè ... nắng tràn đầu ngõ. Nắng vội vã về tim để  tìm về ... vườn cũ, và nắng gợi nhớ dòng sông xa...

 

Rồi thương rồi nhớ để cung bậc của tiếng đàn âm vang

“Cung bậc buồn theo nắng hạ tàn”

 

Nắng bây giờ không còn chỉ là một vài ngày nắng hạ mà nắng cả một mùa… nắng hạ, dai dẵng trong tim nhà thơ Uyên Thúy Lâm:

   “Từ đó năm năm mùa nắng hạ

    Thanh âm ngày cũ lắng trong tim.”

 

   “Tà áo trinh nguyên trong nắng mai

     Vệ cỏ xanh non in dấu hài

     Em bước ven đồi thơm nắng mới

     Áo trắng quyện lòng ta ngát say.”

(Lối Thu Xưa)

     Gió sẽ chuyển đến anh niềm nhung nhớ,

     Chút mây xa tươi sắc nắng quan hà

 Rồi

    “Qua mưa đông, vàng nắng hạ

     Tình si dại mãi như còn.”

Cái cảm nhận trong thơ với nỗi vui niềm nhớ, có cái giận cái hờn rồi có cái tình Em vẫn trong Anh.

 

Duy Xuyên